Chương 61: Giặt Đồ
Tô Ấu Vi trở về phòng của mình, nàng vỗ vỗ ngực thở dài một cái, nàng cũng rất căng thẳng, có điều kiểu căng thẳng này cũng không phải là sợ Tiêu Phàm làm gì với nàng.
"Tối nay không về."
Tiêu Phàm gửi tin nhắn cho Thẩm Thần.
Thẩm Thần đang xem phim, tiếng nhắc nhở có tin nhắn vang lên, hắn cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn, ngay lập tức cảm thấy bộ phim này rất khó coi.
"Lão đại, nhị ca, tối nay tam ca không về."
"Hắn ở chung với Tô giáo hoa, còn ta lại chỉ có thể ở chung với hai lão nam nhân các người."
Thẩm Thần buồn bã nói.
Khổng Húc: "..."
Diệp Phi: "..."
Hai người bọn họ đang chơi game liền cảm thấy chơi game cũng không còn sung sướng như vậy nữa.
Khổng Húc trầm giọng nói.
"Đến lúc đó, chúng ta phải làm thịt hắn một bữa, các ngươi không được tiết kiệm giúp hắn, đây là kết quả của việc hắn dám vứt bỏ tổ chức."
"Đồng ý!"
Diệp Phi và Thẩm Thần trăm miệng một lời nói.
Có điều, ba người nói tới nói lui như thế, nhưng thật sự bảo bọn họ đến cửa hàng đắt tiền để làm thịt Tiêu Phàm một bữa thì bọn họ cũng không làm được. Bọn họ nào biết, hôm nay trong thẻ ngân hàng của Tiêu Phàm đã được gần hai ức rồi đâu.
"Tam ca, chú ý an toàn. Cố gắng đừng để xảy ra án mạng."
Thẩm Thần gửi tin nhắn cho Tiêu Phàm.
"Cút!"
Vứt điện thoại qua một bên, Tiêu Phàm móc mấy đồng tiền xu từ trong túi ra, hắn khống chế tiền xu bay vòng vòng bốn phía xung quanh. Tiêu Hải có thể tăng mức độ niệm lực tinh thần của hắn lên, nhưng muốn khống chế năng lực thì hắn phải tự rèn luyện, mỗi ngày hắn đều sẽ dành không ít thời gian để luyện tập.
Trong phòng tắm, Tô Ấu Vi tranh thủ thời gian tắm rửa xong.
"Quần áo này…"
Tô Ấu Vi ngẩn người nhìn quần áo mà mình đã thay ra, đồ lót thì nàng sẽ tự giặt tay, mấy món còn lại phải giặt chung với đồ của Tiêu Phàm sao? Nếu không giặt chung, máy giặt cứ một lần chỉ giặt quần áo của một người thì hơi lãng phí.
"Giặt chung thì cứ giặt chung đi."
Tô Ấu Vi tự lẩm bẩm, nàng vội vàng mang đồ lót của mình đi giặt. Lúc phơi đồ, Tô Ấu Vi lại phát hiện một vấn đề nhỏ, phòng ốc vốn cũng không lớn, hiển nhiên chỉ có một khu vực ban công sinh hoạt, quần áo của hai người chỉ có thể phơi được một khúc, bao gồm cả đồ lót của nàng.
"Thật bất tiện khi ở cùng với nam sinh...nhưng mà ở cùng với Tiêu học trưởng thì cũng không sao."
Tô Ấu Vi thầm nghĩ trong lòng, nàng tranh thủ thời gian phơi quần áo của mình cho xong.
"Ta xong rồi học trưởng, ngủ ngon."
Tô Ấu Vi gõ cửa phòng Tiêu Phàm.
"Ngủ ngon."
Tiêu Phàm đáp một tiếng, có điều hắn cũng không kết thúc luyện tập ngay. Đến khi Tiêu Phàm tắm xong, hắn nhìn thấy quần áo của Tô Ấu Vi ở trong máy giặt.
"Giặt đồ chung à? Cũng được."
Tiêu Phàm nói thầm, hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy đồ lót của Tô Ấu Vi, hắn có chút không bình tĩnh.
Một đêm trôi qua.
"Thơm quá."
Tiêu Phàm vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm.
"Học trưởng mau rửa mặt đi, bữa sáng sắp xong ngay đây. Hôm nay ăn mì nhé."
Giọng của Tô Ấu Vi truyền ra từ trong phòng bếp. Tiêu Phàm đi tới phòng khách, hắn thấy Tô Ấu Vi đang bận rộn trong bếp. Quần áo đã được phơi trên ban công.
Trong lòng Tiêu Phàm cũng có một chút ấm áp, căn phòng này dường như có cảm giác của một gia đình hơn. Tiêu Phàm muốn hỏi Tô Ấu Vi có nguyện ý làm bạn gái mình không, nhưng cuối cùng hắn vẫn không mở miệng.
Tô Ấu Vi bây giờ có lẽ chỉ là vì hắn đã cứu nàng, nhất thời thấy cảm kích, giờ hắn hỏi Tô Ấu Vi, thì có cảm giác như đòi nàng dùng ân báo đáp.
"Vẫn nên thuận theo tự nhiên đi, sau này lại tính."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
"Học trưởng, ngươi...ngươi nhìn gì thế?"
Tô Ấu Vi quay đầu, sắc mặt nàng hơi hồng hồng nói, vừa mới đưa lưng về phía Tiêu Phàm, nhưng nàng có thể cảm giác được ánh mắt của Tiêu Phàm ở trên người nàng.
"Khụ khụ, không có gì đâu."
Tiêu Phàm vội vàng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Khóe miệng Tô Ấu Vi nở một nụ cười nhẹ, bản thân nàng vẫn có chút hấp dẫn nha.
…
Sau khi rửa mặt, mì sợi nấu xong đã được đặt sẵn ở trên bàn. Tô Ấu Vi nấu mì thịt băm, nàng bỏ thêm một chút cải xanh cùng mộc nhĩ, nhìn qua khiến người ta rất thèm ăn, Tiêu Phàm nuốt nước miếng một cái.
Tối hôm qua hắn ăn cơm cùng bọn Khổng Húc, chưa kịp ăn xong đã vội vàng rời đi, đến bây giờ bụng cũng đã sớm đói meo rồi.
“Tô học muội, mì sợi của ngươi nấu so với mì sợi bình thường ta làm nhìn ngon hơn nhiều.”
Sau khi khen xong, Tiêu Phàm cũng nhanh chóng cầm đũa lên ăn thử một miếng, thoáng chốc ánh mắt của Tiêu Phàm sáng lên. Bề ngoài bát mì không tệ, hương vị cũng tương đối tốt, ngon hơn so với phần lớn các quán mì bên ngoài.
“Học trưởng, mùi vị thế nào?”
Tô Ấu Vi nhìn Tiêu Phàm hỏi.
Tiêu Phàm gật đầu liên tục.
“Ăn rất ngon, đã lâu rồi ta chưa ăn qua bát mì nào ngon như vậy.”
Tô Ấu Vi cười ngọt ngào nói:
“Vậy sau này ta sẽ thường xuyên xuống bếp nấu cho ngươi ăn.”
“Hả?”
Tiêu Phàm sửng sốt một chút, lời này nghe vào có điểm là lạ, nói xong Tô Ấu Vi cũng ý thức được vấn đề, nàng nhất thời cũng ngượng đỏ cả mặt.