Chương 65: Quyên Góp
Ví dụ như Dương Vinh, tuy đầu óc không nhanh nhạy lắm, nhưng nhà người ta có của cải. Nếu không thì sao có thể lấy ra năm mươi triệu tệ cho hắn đi Thụy Lệ mua nguyên thạch?
"Ngươi cười cái rắm!"
Phùng Bình lạnh lùng nói, sau đó bước đến gần Tiêu Phàm, hung hăng quăng một cái tát.
"Chát!"
Tiêu Phàm nâng tay, vỗ vào bàn tay Phùng Bình đang đánh tới.
"Á!"
Phùng Bình lập tức hét thảm, hắn ta cảm thấy bàn tay mình như bị một tấm sắt nặng nề đập trúng.
"Gào gì như quỷ thế, dọa bọn trẻ con thì phải làm sao hả?"
Tiêu Phàm cau mày nói, trong nháy mắt vươn tay bóp chặt cổ Phùng Bình.
Giây sau đó, Phùng Bình bị Tiêu Phàm dùng một tay nhấc bổng lên.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người Tô Ấu Vi, Thẩm An Mai, Tiêu Phàm nhấc Phùng Bình ra ngoài cô nhi viện. Phùng Bình bị bóp cổ đến mức hai mắt trắng dã.
"Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?"
Tiêu Phàm thả Phùng Bình xuống, lạnh nhạt hỏi.
Phùng Bình sợ hãi nhìn Tiêu Phàm, hắn ta nặng hơn bảy mươi lăm cân, Tiêu Phàm lại chỉ dùng một tay đã nhấc bổng hắn ta dậy, lại còn nhẹ nhàng thoải mái đi ra ngoài hai mươi, ba mươi mét.
"Đại...Đại ca, ta sai rồi."
Phùng Bình khúm núm.
Tiêu Phàm cười nói:
"Ngươi sai chỗ nào? Ngươi không sai. Ngươi đến cô nhi viện định quyên tặng một chiếc xe, đây là chuyện tốt, đáng giá cho mọi người học tập."
"Ta..."
Phùng Bình sửng sờ.
Quyên xe á?
Xe này hắn ta vừa mua, mới đi chưa đầy nửa tháng.
"Sao? Chẳng lẽ không phải ngươi qua đây quyên xe? Thế thì chúng ta phải tâm sự cẩn thận. Lái xe đến cô nhi viện dọa trẻ con là không tốt đâu."
Tiêu Phàm vừa nói vừa nhặt một thanh sắt to bằng ngón tay cái cạnh đó lên.
Dưới ánh mắt sợ hãi của Phùng Bình, Tiêu Phàm bẻ cong thanh sắt trong tay.
"Đại ca, ai nói ta tới đây không phải để quyên xe, rõ ràng đó là mục đích của ta mà."
Phùng Bình vội vàng nói.
Tiêu Phàm vươn tay vỗ bả vai Phùng Bình, sức lực khổng lồ khiến hai chân Phùng Bình run rẩy:
"Có giác ngộ như thế là rất tốt. Nhưng cô nhi viện chắc cũng không dùng đến xe con đâu, không bằng quy ra tiền mặt. Như vậy lợi cả đôi bên. Vừa rồi ngươi nói bốn trăm – năm trăm nghìn tệ đúng không? Vậy tính trung bình bốn trăm năm mươi nghìn là được."
Phùng Bình:
"..."
Thật ra xe này của Phùng Binh cũng chỉ trị giá ba trăm năm mươi nghìn tệ.
"Có vấn đề gì à?"
Tiêu Phàm cười hỏi.
Phùng Bình run bắn:
"Đại ca, không...không có vấn đề gì, quyên tiền làm Lôi Phong sao có thể thiếu ta được. Ta lập tức vào trong quyên tiền."
"Thấy chưa? Thoáng cái là giải quyết xong vấn đề rồi, không tồi."
Tiêu Phàm vứt thanh sắt trong tay sang một bên, cười ha hả.
"Đi thôi."
Tiêu Phàm và Phùng Bình cùng nhau quay trở vào cô nhi viện.
Phùng Binh hỏi tài khoản nhận quyên tặng của cô nhi viện, dùng ngân hàng điện tử chuyển bốn trăm năm mươi nghìn tệ qua. Chờ số tiền xác nhận gửi ra ngoài, Phùng Bình cảm thấy đáy lòng đang rỉ máu.
Trong nhà cho hắn ta một triệu tệ ủng hộ hắn lập nghiệp, hắn tiêu ba trăm năm mươi nghìn tự mua một chiếc xe, lại tốn bốn trăm năm mươi nghìn cho cô nhi viện, chỉ còn dư lại hai trăm nghìn ít ỏi.
"Học trưởng, sẽ không có chuyện gì chứ?"
Phùng Bình ảo não lái xe rời đi, Tô Ấu Vi cảm thấy hơi lo lắng.
Tiêu Phàm cười khẽ:
"Yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì."
Tiêu Phàm đoán, cho Phùng Bình mấy lá gan thì hắn ta cũng không dám báo cảnh sát. Mà kể cả báo cảnh sát thì đã làm sao? Tiền này lại không chui vào túi hắn, là tiền Phùng Bình hiến cho cô nhi viện đấy chứ.
"Tiêu Phàm, số tiền này..."
Thẩm An Mai hơi chần chừ.
Bốn trăm năm mươi nghìn cũng không phải con số nhỏ.
Tiêu Phàm cười nói:
"Viện trưởng, tiền này cứ yên tâm dùng là được. Trước hết sửa sang lại mấy chỗ cấp bách trước. Ta thấy rất nhiều chỗ cần sửa chữa cẩn thận một phen."
"Được."
Thẩm An Mai gật đầu.
"Tô học muội, Phùng Bình kia là ai thế?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Tô Ấu Vi thoáng cau mày:
"Nhà hắn ta mở một xưởng gần đây. Năm ta học lớp mười hai, hắn thấy ta một lần, từ đó bắt đầu dây dưa mãi. Nhà hắn ta khá giàu, tài sản chắc phải hơn chục triệu."
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Chục triệu tài sản đã rất nhiều, đặt tại huyện nhỏ thế này thì xem như kẻ có tiền, nhưng với người có gần hai trăm triệu trong tài khoản như Tiêu Phàm thì chẳng đáng là bao.
"Viện trưởng, cũng muộn rồi, chúng ta về trước. Nếu Phùng Bình còn tới gây rắc rối, viện trưởng cứ gọi thẳng cho ta."
Tiêu Phàm nói xong thì lưu số điện thoại của mình cho Thẩm An Mai.
Điện thoại của Tô Ấu Vi rơi vỡ, còn chưa mua mới.
"Hai đứa đi đường cẩn thận. Vi Vi, sau này nhớ thường xuyên dẫn Tiêu Phàm về chơi, mấy đứa nhỏ cũng thích hắn."
Thẩm An Mai mỉm cười nói.
"Vâng...ta biết rồi."
Tô Ấu Vi đỏ mặt trả lời. Quan hệ giữa nàng và Tiêu Phàm phải thế nào mới có thể thường xuyên dẫn hắn về chứ?
"Tạm biệt Vi Vi tỷ tỷ."
"Tạm biệt Tiêu Phàm ca ca."
Đám trẻ trong cô nhi viện lưu luyến chia tay với hai người Tiêu Phàm. Đối với bọn nhỏ mà nói, lúc Tô Ấu Vi về chơi chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất.
Hai người ra khỏi cô nhi viện, Tô Ấu Vi hơi không nỡ.