Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 64: Lòng Tin

Chương 64: Lòng Tin


Gọi là thư viện, trên thực tế chỉ là một căn phòng cũ nát, bốn phía đặt vài giá sách lớn, chính giữa là một cái bàn cũ kỹ, cạnh bàn đặt hai băng ghế dài.
Điểm duy nhất đáng ca ngợi của thư viện này đó là đủ sáng sủa.
"Tiêu Phàm, hồi trước Vi Vi rất thích ngồi ở chỗ kia đọc sách. Cả viện chỉ có con bé là đứa trẻ thích đọc sách nhất."
Viện trưởng vừa sửa sang lại sách vừa nói, Tô Ấu Vi cũng không theo tới bên này, cô đang bày trò chơi với mấy đứa trẻ nhỏ tuổi.
Tiêu Phàm đánh giá căn phòng:
"Viện trưởng, điều kiện của cô nhi viện hơi khó khăn nhỉ."
Bà viện trưởng cười nói:
"Đã tính là tốt rồi, ít nhất thì đám trẻ có thể ăn ngon mặc ấm, được như bây giờ cũng nhờ Vi Vi cả đấy. Nàng là đứa trẻ ngoan, ngươi cũng thế. Nếu sau này hai đứa ở bên nhau, Vi Vi có chỗ tốt để gửi gắm, ta sẽ rất vui vẻ."
Tiêu Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn đứng ở vị trí này có thể nhìn thấy Tô Ấu Vi, thỉnh thoảng trong sân lại truyền tới tiếng cười như chuông bạc của nàng.
Đám trẻ nhanh chóng dọn sách vào, Tiêu Phàm giúp đỡ viện trưởng sửa sang lại.
"Viện trưởng, ta lại quyên tặng một triệu tệ cho cô nhi viện. Ngài dùng số tiền này tu sửa toàn bộ cô nhi viện đi, nhưng đừng nói rằng số tiền này do ta quyên."
Tiêu Phàm chợt nói.
Bà viện trưởng ngây dại.
"Tiêu Phàm, ngươi nói một triệu tệ?"
Tiêu Phàm gật đầu:
"Đúng vậy. Ngài yên tâm, ta có thể dễ dàng lấy ra số tiền ấy. Nhưng ngài phải giữ bí mật tuyệt đối. Nếu ta và Tô học muội có thể ở bên nhau, ta không hy vọng nàng chỉ vì báo ân."
Bà viện trưởng nhìn Tiêu Phàm, cảm thấy không dám tin.
Bà có nghe Tô Ấu Vi nói Tiêu Phàm cũng là cô nhi, vậy mà có thể thoải mái lấy ra một triệu.
"Tiêu Phàm, tạm thời đừng lấy số tiền ấy ra vội. Con bé Vi Vi rất thông minh, trong viện làm ra động tĩnh lớn như thế sẽ không gạt được nàng. Hơn nữa, nếu ta nhận tiền của ngươi, nàng sống chung với ngươi cũng sẽ có áp lực."
Viện trưởng suy tính rồi trả lời.
Tiêu Phàm thoáng kinh ngạc, một triệu không phải số tiền nhỏ.
Viện trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, cưng chiều nói:
"Có không ít đứa nhỏ rời đi từ cô nhi viện, nhưng chỉ có Vi Vi là tình cảm sâu nặng nhất. Năm đó, lúc ta phát hiện nàng ở lối vào cô nhi viện, nàng mới vừa đầy tháng. Sau đó, vài đứa trẻ cùng lứa bị người nhận nuôi, nàng lại vẫn luôn ở lại. Nhoáng cái đã sắp hai mươi năm rồi."
Tiêu Phàm nói:
"Viện trưởng, vậy nghe ngài đi. Ngài yên tâm, không cần biết ta và nàng có thể tiến tới với nhau hay không, ta cam kết số tiền một triệu này không giảm phân nào. Giờ là tháng năm, cuối năm nay là tiền nhập trướng."
Bà viện trưởng cười ha hả:
"Xem ra ngươi có lòng tin có thể ở bên Vi Vi trong năm nay."
Tiêu Phàm cười khẽ, giờ hai người họ đang "ở chung" rồi, nếu đến cuối năm còn không thể xác định quan hệ thì chứng tỏ hai người không có duyên phận.
"Tiêu Phàm, ngươi và Vi Vi đi chơi với đám trẻ một lát đi. Trưa nay ở lại ăn bữa cơm."
Viện trưởng nói.
Tiêu Phàm gật đầu, rời khỏi thư viện. Nụ cười trên mặt viện trưởng càng sâu.
Cho dù Tiêu Phàm không có tiền, nếu Tô Ấu Vi chọn Tiêu Phàm thì bà cũng chúc phúc; Mà Tiêu Phàm có tiền thì càng tốt, cuộc sống tương lai của Tô Ấu Vi sẽ ngày càng tốt đẹp.
"Các em, quái thú đến kìa, chạy mau."
Tô Ấu Vi thấy Tiêu Phàm đến gần thì kêu lên.
Một đám trẻ con vội vàng trốn ra sau lưng cô, Tiêu Phàm cũng làm bộ muốn nhào tới.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mấy người Tiêu Phàm chơi vô cùng vui vẻ.
"Tít tít!"
Gần tới buổi trưa, một chiếc xe con lái vào trong cô nhi viện.
Hàng mi thanh tú của Tô Ấu Vi hơi cau lại.
Cửa xe mở ra, một thanh niên mập mạp khoảng hai bảy, hai tám tuổi bước xuống, vừa thấy Tô Ấu Vi thì hai mắt sáng lên.
"Viện trưởng Thẩm, ngươi cân nhắc thế nào rồi? Cô nhi viện này quá rách nát, nếu Tô Ấu Vi làm bạn gái của ta, ta lập tức cầm tới ba trăm nghìn tệ sửa chữa cô nhi viện, nếu chúng ta lĩnh chứng nhận kết hôn, ta cho năm trăm nghìn tệ."
Thanh niên thấy bà viện trưởng từ thư viện đi ra thì hỏi.
Viện trưởng tên là Thẩm An Mai, bà trầm giọng nói: "Phùng Bình, ta không cần tiền dơ bẩn của ngươi. Vi Vi thích ai là chuyện của con bé, không người nào được phép can thiệp."
Phùng Bình nhìn về Tô Ấu Vi.
"Tô Ấu Vi, ngươi nói thế nào? Ngươi từ nơi này ra ngoài, nỡ lòng nào nhìn cô nhin viện rách nát à? Nói không chừng ngày nào đó cả cô nhi viện sẽ sụp xuống. Chỉ cần ngươi làm bạn gái của ta, ba trăm nghìn tệ lập tức vào tài khoản."

Tô Ấu Vi lạnh lùng nói:
"Phùng Bình, ngươi đừng si tâm vọng tưởng, ta đã có bạn trai."
Phùng Bình hung hăng trừng Tiêu Phàm.
"Là ngươi? Ranh con, ta khuyên ngươi thức thời một chút, Tô Ấu Vi là của ta. Các ngươi còn chẳng đi xe về đây, ta thấy ngươi cũng không có tiền, phải tự biết lấy mình."
Nói đến đây, hắn ta chỉ về phía xe của mình.
"Nhìn thấy chưa? BMW kiểu mới nhất, bốn trăm, năm trăm nghìn tệ đấy. Ngươi có đi làm công mười năm cũng chưa chắc mua được."
Tiêu Phàm cười khẽ. Sinh viên trường hắn theo đuổi Tô Ấu Vi cũng không có hàng cấp thấp thế này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất