Chương 67: Hoàng Kiệt
Đại học D là đại học trọng điểm, thành tích của Tô Ấu Vi cũng rất tốt, nàng tìm đơn hàng kiếm tiền trên mạng là chuyện rất bình thường. Tiêu Phàm tin chắc rằng nguồn tiền của nàng tuyệt đối chính quy.
...Bằng nhan sắc của Tô Ấu Vi, nếu nàng muốn kiếm tiền nhanh chóng thì có thể phát sóng trực tiếp, còn chẳng cần dùng filter, chưa đầy nửa phút là sẽ có người tặng quà cho nàng.
Tiêu Phàm rửa bát xong, nhanh chóng ra cửa.
Gần trường học có trường dạy lái xe, hắn tốn hơn mười nghìn tệ báo danh khóa VVIP. Học viên bình thường thì phải đợi, mỗi ngày chẳng tập được bao nhiêu, hắn thì đến lúc nào tập lúc ấy.
Muốn tập lúc nào thì báo với thầy dạy lái một tiếng là được.
"Thầy giáo, đợt sát hạch gần nhất là bao giờ?"
Tiêu Phàm dò hỏi.
Thầy dạy lái họ Hoàng, tên là Hoàng Kiệt. Hắn ta cười nói:
"Tùy tình huống, nếu học nhanh thì tranh thủ kiểm tra sớm một chút, nhanh nhất thì hai mươi ngày sau có thể lấy được bằng. Tiêu Phàm, nếu ngươi vội thì hôm nay có thể thi luật trước."
Tiêu Phàm gật đầu:
"Vậy ngươi sắp xếp cho ta đi, giờ tập luôn được chứ?"
"Được."
Hoàng Kiệt vội gật đầu.
Học viên bình thường đăng ký học lái chỉ mất ba, bốn nghìn tệ, VIP bình thường thì bảy, tám nghìn tệ. Tiêu Phàm giao hơn mười nghìn tiền VVIP, đương nhiên có thể được vài đãi ngộ đặc biệt.
Nửa tiếng trôi qua, Hoàng Kiệt kinh ngạc cảm thán:
"Tiêu Phàm, ngươi thật sự không biết lái xe từ trước à?"
"Không biết."
Tiêu Phàm lắc đầu.
Hoàng Kiệt nhìn Tiêu Phàm thao tác thuần thục thì choáng váng. Có học viên tập cả tháng đều không hiệu quả bằng Tiêu Phàm tập nửa tiếng đồng hồ.
Kỹ năng này có thể trực tiếp tham gia thi hình, thậm chí có khi thi luôn đường trường cũng được ấy chứ.
"Đáng tiếc hiện tại có yêu cầu số giờ tham gia học lái, nếu không thì ngươi chỉ cần ba ngày là có thể lấy bằng lái rồi."
Hoàng Kiệt tiếc nuối.
"Không sao, ta cũng không gấp đến thế, theo yêu cầu là được."
Tiêu Phàm hưng phấn bừng bừng tập xe.
Xe là món đồ chơi lớn của đàn ông, hắn cũng rất thích.
Chẳng qua xe dùng để học lái đều rất bình thường.
Buổi chiều Tiêu Phàm tham gia thi lý thuyết luật giao thông, nhẹ nhàng đạt điểm tối đa.
Tiêu Phàm ra khỏi trường dạy lái xe, đi tới nhà kho mình thuê.
"Ông chủ Dương, làm được bao nhiêu quần áo rồi? Ta gửi một địa chỉ cho ngươi, ngươi gửi hàng đã hoàn thành tới bên này trước. Chỉ cần hàng tới nơi là ta thanh toán khoản đuôi cho ngươi luôn."
Tiêu Phàm gọi điện thoại cho Dương An Nhân bên sản xuất quần áo.
Lần trước hắn mua hai mươi nghìn bộ quần áo của Dương An Nhân, sau đó lại tăng thêm hai mươi nghìn bộ nữa.
"Sếp Tiêu, đã làm xong hơn hai mươi tám nghìn bộ. Chúng ta tranh thủ thời gian làm đủ ba mươi nghìn bộ rồi gửi một thể cho ngươi được không?"
Dương An Nhân vội trả lời.
"Được, nhưng muộn nhất là buổi chiều ngày kia là hàng phải có mặt trong nhà kho rồi, vẫn là bên các ngươi dỡ hàng. Ta ở thành phố Z, hàng từ chỗ ngươi tới bên này thì nhanh nhất là nửa ngày."
"Không thành vấn đề."
Dương An Nhân nghĩ ngợi một chút rồi trả lời.
Hiện tại hắn ta có hai xưởng, mỗi ngày sản xuất hơn hai ngàn bộ quần áo, chưa đầy một ngày là góp đủ ba mươi nghìn bộ.
Tiêu Phàm cúp máy, lại gọi cho chủ xưởng khác.
Ban đầu hắn đặt bên này mười nghìn bộ, sau đó đặt thêm mười nghìn bộ nữa, đối phương có thể gửi tới bên này mười lăm nghìn bộ.
"Tổng cộng bốn mươi lăm nghìn bộ, binh lính thể chất yếu bên ông nội có thể dùng trước. Hai mươi nghìn thanh đao Đường thì không nhanh đến thế, phải mua nhiều lương thực hơn mới được."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Hiện tại trong thẻ có tiền, mua lương thực tiện lợi hơn nhiều.
Lương thực rẻ quá thì không dễ mua, còn phải ra mặt đàm phán. Có đủ tiền trả thì đơn giản hơn hẳn, cũng không cần lộ mặt, lên mạng đặt đơn hàng là có thể đưa thẳng tới nhà kho.
Trong vòng một tiếng đồng hồ, Tiêu Phàm gọi mười mấy cuộc điện thoại.
Hắn đặt hàng tại vài thành phố xung quanh, mỗi thành phố tìm hai, ba đại lý, mỗi đại lý đặt chừng trăm tấn.
Số lượng này hoàn toàn không khiến người khác chú ý.
Dù bị người phát hiện, tới gây sự thì Tiêu Phàm cũng không sợ lắm. Sau khi niệm lực tinh thần tăng cao, thực lực của hắn bây giờ đã mạnh hơn trước nhiều.
Bỏ tiền mua đồ lại không phạm pháp.
"Ông nội còn cần củ cải nữa. Cái này thì không cần phải đặt hàng, ngày kia đi thẳng tới chợ nông sản mua một ít là được."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Củ cải chỉ dành riêng cho Tiêu Hải ăn, dù cho những người khác ăn cũng có hiệu quả thì tạm thời Tiêu Hải cũng không định cho người khác ăn. Để tin tức này lộ ra ngoài sẽ gây phiền phức lớn.
"Học trưởng, ngươi sắp về chưa?"
Tô Ấu Vi nhắn tin hỏi, trời đã tối, nàng cảm tháy hơi sợ.
"Ta về ngay đây."
Tiêu Phàm nở nụ cười, nhắn tin trả lời.
Hắn còn chưa ăn cơm, nhưng Tô Ấu Vi đã ở nhà đã nấu cơm rồi.