Chương 68: Tại Ngân Nguyệt Thành
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, bên trong chiếc nhà kho mà Tiêu Phàm thuê đã chật kín đồ. Trong đó bao gồm 1500 tấn gạo, vài trăm tấn muối, 4 vạn 5 nghìn bộ quần áo mùa đông, gần 100 cân cà rốt. Thêm cả kính viễn vọng và gần 10 chiếc flycam sạc điện bằng năng lượng mặt trời mà Tiêu Phàm mua thêm về nữa. Xung quanh thành có áp lực, tác động lên tu vi làm Tiêu Hải không có cách nào bay lên nhìn tình hình xung quanh thành được, nếu như hắn có thể dùng được flycam để quan sát thì tình hình sẽ tốt hơn nhiều. Tác dụng của kính viễn vọng thì khỏi cần bàn rồi. Trong điều kiện tu vi của Tiêu Hải bị tác động, thứ đồ này có lẽ sẽ có tác dụng giúp ích không nhỏ. Màn đêm buông xuống, Tiêu Phàm vẫn ở trong nhà kho chờ đợi. Thời gian dần trôi đến nửa đêm. Tối nay Tiêu Phàm không hề ngủ, hắn luyện tập năng lực tinh thần xong thì đã là hơn 12 giờ đêm, trước đây Tiêu Hải đều liên lạc với hắn vào khoảng 12 giờ đêm.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”
Tiêu Phàm chơi thêm hai ván game, thời gian cũng quá 12 giờ rồi, nhưng tấm gương to hắn đặt trong kho vẫn không hề có động tĩnh gì.
"Không biết tình hình bên phía ông nội như thế nào rồi?”
Tiêu Phàm cau chặt mày, hắn thấp thỏm lo lắng, cứ thế hắn đợi thêm một tiếng đồng hồ, Tiêu Hải vẫn không hề liên lạc với hắn, mà hôm nay chính là ngày là hắn và Tiêu Hải đã hẹn trước với nhau.
"Lưu ca, ngươi có chắc chắn là bên trong nhà kho này có nhiều hàng tốt không?”
Gần nhà kho có hai người lén lén lút lút cẩn thận tiến lại gần.
"Tất nhiên rồi, hôm nay ta đã nhìn thấy có rất nhiều xe tải đem rất nhiều hàng vận chuyển đến nhà kho này, mà trong kho có lẽ chỉ có một người canh gác mà thôi.”
“Lưu ca, nếu như cả cái kho này mà đã không có mấy người canh gác cả thì có khi là do trong đó cũng toàn đồ không đáng giá mấy, mà chúng ta chỉ có hai người, có thể lấy được bao nhiêu thứ chứ?”
Lưu ca dừng lại một nhịp:
"Ngươi nói cũng có lí, nếu như trong kho thực sự toàn đồ tốt thì làm gì có chuyện chỉ một người canh gác, đúng ra phải có rất đông người mới đúng, chúng ta đúng là đen đủi, ta còn nghĩ rằng chúng ta sắp kiếm được một mẻ lớn rồi chứ.”
"Lưu ca, vậy chúng ta có vào trong nữa không?”
“Vào cái con khỉ, chúng ta không thể vì mấy thứ không đáng giá này mà mạo hiểm được.”
Hai người âm thầm chuồn mất. Hai người họ cũng đứng cách nhà kho một đoạn tương đối xa, nói chuyện lại cẩn thận nhỏ tiếng, thế nên Tiêu Phàm ở trong nhà kho không hề phát hiện ra bọn họ. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thời gian càng trôi, Tiêu Phàm càng lo lắng, căn bản là hắn không thể ngủ nổi. Kết quả xấu nhất hiện giờ chính là Tiêu Hải đã tử trận rồi.
“Ông nội, ngươi nhất định không được sảy ra chuyện gì đó.”
Tiêu Phàm âm thầm cầu nguyện trong lòng. Bố mẹ hắn đều đã qua đời, hiện giờ hắn chỉ còn Tiêu Hải là người thân duy nhất mà thôi.
Dị giới, Ngân Nguyệt Thành.
“Giết!”
Tiếng hét giết âm vang tứ phương, những binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng Tiêu Hải tay cầm đao dũng mãnh lao vào giết địch. Nhưng bên địch cũng đều là các binh sĩ tinh nhuệ, thậm chí là còn giỏi hơn binh sĩ của Tiêu Hải một chút, nhưng đám binh sĩ đó vẫn bị rơi vào thế yếu hơn. Vì vũ kí của bọn hắn kém hơn binh khí phía Tiêu Hải rất nhiều. Số đao mà binh sĩ của Tiêu Hải có đều rất sắc bén, đều có thể dễ dàng chém đứt áo giáp của quân địch, còn vũ khí của quân địch nếu muốn giết bọn hắn thì khó khăn hơn rất nhiều. Nếu đao kiếm của hai bên cùng dùng sức chém tới một lúc thì đao trong tay quân địch thường là bên bị chém gãy.
“Giết sạch chúng! Không được bỏ sót bất kì tên nào hết!”
Tiêu Hải quát lên, quân địch xung quanh hắn đều bị hắn nhanh chóng giết sạch. Dần dần, tiếng hô giết ngưng lại. Ba nghìn quân địch đều bị giết sạch, xung quanh phủ thành chủ đâu đâu cũng là xác người.
“Nhanh chóng cứu chữa những binh sĩ bị thương, thống kê số lượng thương vong. Tất cả quân địch, chém. Kiểm tra kĩ lại tất cả những nơi người có thể trốn vào, những việc như thế này nhất định không thể xuất hiện thêm một lần nào nữa!”
Tiêu Hải lạnh lùng nói. Hiện tại bọn hắn vẫn đang ở Ngân Nguyệt Thành, ba nghìn quân tinh nhuệ của địch đã trốn tại mật thất trong lòng đất tại vùng phụ cận xung quanh phủ thành chủ, rồi sau đó quân địch bất ngờ lao ra đột kích vào trong. Mà trong phủ thành chủ ở đây ban đầu bọn hắn chỉ có một nghìn người. Nếu như không phải nhờ số đao mà Tiêu Phàm gửi cho, khả năng bọn hắn cũng không thể chống đỡ được, nếu như vậy thì kể cả Tiêu Hải có tu vi cao đến đâu thì cũng sẽ bị giết chết. Khi ở trong thành, tu vi của Tiêu Hải bị ảnh hưởng, hắn cùng lắm cũng chỉ có thể đánh trăm người một lúc mà thôi.
"Vâng, đại soái.”
Xung quanh có vài vị tướng quân đồng thanh đáp.