Chương 84: Ngươi Chết Chắc Rồi
“Cho dù ngươi biết dùng độc đi chăng nữa, thì bản thân ngươi có thể ngăn chặn độc tố sao?”
Tiêu Phàm cố ý kéo ra vài túi gạo ra, để tạo một khoảng cách với nàng. Sắc mặt Độc Hạt trở nên khó coi. Những thứ Tiêu Phàm rắc lên người nàng quả thật có độc. Cơ thể nàng cũng không thể kháng độc tố, nếu như trúng độc mà không được giải thì chỉ có con đường chết mà thôi.
“Ngươi mau nói ra giải dược là gì, thì ngươi hoàn toàn có thể sống. Còn nếu ngươi muốn ta thả ngươi đi thì đừng có mà nằm mơ, bây giờ ngươi đang bị thương để ta xem thử xem trong chúng ta ai sẽ là người chịu đựng được.”
Tiêu Phàm hung tợn nói.
Độc Hạt trầm mặc, trong lòng lại im lặng đếm, một phút rưỡi trôi qua, nàng đánh giá tay chân Tiêu Phàm hiện tại đã không thể hoạt động được nữa, hắn có muốn tới gần nàng cũng rất khó khăn.
Đưa tay lên một cách khó khăn, Độc Hạt dùng cùi chỏ để chống đỡ thân mình, miệng cắn vào một cái bình nhỏ.
“Ta, ta—“
Tiêu Phàm cố ý nói chuyện khó khăn. Hắn thử đi đến chỗ Độc hạt nhưng giả vờ chân không thể cử động được, chân trái chỉ có thể nhấc lên một chút rồi lại để xuống.
“Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi!”
Độc Hạt gằn giọng nói, nàng khó khăn mở bình thuốc ra, bên trong là mấy viên con nhộng phân biệt thành bảy loại màu sắc khác nhau, trong đó có rất nhiều thuốc độc, cũng có rất nhiều thuốc giải. Bình thuốc vỡ ra, những viên thuốc con nhộng sặc sỡ rơi đầy đất, Độc Hạt chậm rãi cắn vào một viên trong số đó.
“Cho...ta.”
Dáng vẻ của Tiêu Phàm vội vàng, cả người hắn ngã rạp xuống đất, đầu hắn cũng cố ý không nhìn về hướng của Độc Hạt. Độc Hạt hoàn toàn yên tâm, miệng nàng đổi hướng cắn vào một viên con nhộng màu khác.
“Con chó này, tới lúc này rồi mà còn dám lừa Tiêu đại gia ngươi.”
Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, hắn cố ý ngã xuống, còn cố ý không nhìn về phía Độc Hạt. Nhưng thực ra hắn vẫn luôn dùng tinh thần niệm lực chăm chú nhìn rất rõ ràng.
Ngay tại thời điểm môi Độc Hạt chỉ còn cách viên thuốc mấy cm, viên thuốc dưới sự khống chế của Tiêu Phàm đột nhiên bay đi, nháy mắt bay đến tay của Tiêu Phàm, hắn quay sang nhìn Độc Hạt cười híp mắt.
“Ngươi, ngươi -- “
Độc Hạt không dám tin. Tiêu Phàm vậy mà không sao, còn có thể cách không lấy vật.
“Đây là thuốc giải, chỗ đó của ngươi chắc vẫn còn, vậy ngươi có uống hay không? Ta chắc chắn có thể chịu đựng lâu hơn so với ngươi nha.”
Tiêu Phàm đứng lên rồi nói.
Độc Hạt cố hết sức cắn viên thuốc khác có cùng màu sắc, sau khi ngậm viên thuốc vào miệng, nàng cắn nát bao con nhộng rồi nuốt xuống.
Không bao lâu sau, tình huống của Độc Hạt cũng hòa hoãn một chút. Tiêu Phàm cũng uống viên thuốc con nhộng trong tay, cảm giác mất hết sức lực cũng từ từ tản đi.
“Nói một chút đi, các ngươi là người của ai, tại sao muốn giết ta. Nếu có thể hù dọa được ta thì biết đâu các ngươi có thể sống.”
Tiêu Phàm nói.
Độc Hạt nhìn hai tay của mình, máu vẫn còn đang chảy, nếu không cầm máu nàng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
“Thủ lĩnh của bọn ta là Tang Uy, lần trước các ngươi giết người của bọn ta đã làm thủ lĩnh bất mãn, hơn nữa thủ lĩnh cũng rất hứng thú với chuyện tại sao Đường Tại Thiên lại muốn lôi kéo ngươi.”
Âm thanh của Tiếu Diện Hổ vang lên, hắn đã tỉnh lại.
“Thủ lĩnh của bọn ta biết rất rõ về ngươi, nếu bọn ta chết ở đây, hắn chắc chắn sẽ trả thù, tới lúc đó ngươi và người nhà của ngươi đều gặp nguy hiểm, tốt nhất là ngươi hãy để bọn ta sống sót rời khỏi đây.”
Độc Hạt nói.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn qua:
“Các ngươi điều tra cũng tệ quá, ta là cô nhi.”
Tiếu Diện Hổ: “...”
Độc Hạt: “...”
“Cho dù Tiêu Phàm ngươi không có người thân, nhưng chắc sẽ có người mà ngươi quan tâm, nếu ngươi vì muốn giết chúng ta mà đưa bọn họ vào tình huống nguy hiểm, như vậy không đáng đâu. Huống hồ, giết người là phạm pháp đó.”
Tiếu Diện Hổ tận lực khuyên bảo.
Tiêu Phàm cũng không muốn níu kéo thêm nhiều với bọn hắn, hắn xách hai túi gạo lên đặt ở chỗ lối vào, chẳng bao lâu sau cửa chính vốn bị hư hại đã được hắn dùng gạo lấp kín.
Sắc mặt của Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt vô cùng khó coi. Tiêu Phàm làm như vậy là không có ý định thả bọn họ đi.
“Tiêu Phàm, Tang Uy tướng quân chính là trùm buôn ma túy, kẻ liều mạng trong đám thủ hạ của hắn rất nhiều, ngươi muốn đấu với Tang Uy tướng quân chính là lựa chọn không hề sáng suốt, ta khuyên ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ.”
Tiếu Diện Hổ cắn răng nói.
“Phốc!”
“Phốc!”
Dưới sự khống chế của Tiêu Phàm, hai đồng tiền xu trong nháy mắt xuyên thủng đầu của hai người Tiếu Diện Hổ cùng Độc Hạt. Lúc đầu bởi vì không thể xác định được thân phận của bọn hắn nên Tiêu Phàm không giết người, nhưng hiện tại đã biết bọn hắn là người của Độc Kiêu rồi nên giết bọn hắn Tiêu phàm cũng không cảm thấy có gánh nặng gì quá lớn.