Chương 83: Quân Ca
Giá cả thực tế của 2 vạn thanh Đường đao là 7000 vạn, Đường Tại Thiên còn âm thầm bù thêm 2000 vạn cho Tiêu Phàm.
“Đầu lĩnh, chúng ta có cần phải hàng động không? Thằng nhãi đi cùng Dương Quân chỉ là một đứa sinh viên bình thường thôi, bọn thuộc hạ cũng đã điều tra cặn kẽ xong mười tám đời nhà hắn rồi, tuyệt đối là không có bối cảnh gì thâm hậu cả.”
Một thuộc hạ thân tín trước mặt Tang Uy nói, biệt danh của hắn là Tiếu Diện Hổ, nhìn ngoài mặt thì êm đềm, hòa thuận, thực chất là một người tâm ngoan thủ lạt, người đã chết ở trên tay hắn không ít hơn hai con số, thân thủ và khả năng bắn súng của hắn cũng vô cùng tốt.
Tang Uy trầm giọng nói:
“Sự tình lần trước ta quả thực vẫn không thể nuốt trôi cục tức đó được, nhưng Đường Tại Thiên lại có giao tình sâu với Kim tướng quân, chúng ta không thể hành động ngoài sáng được.”
Tiếu Diện Hổ nói:
“Đầu lĩnh, vậy ta sẽ cùng đi với Độc Hạt. Ta phụ trách dẫn dụ Dương Quân đi chỗ khác, Độc Hạt chắc chắn sẽ dễ dàng giải quyết thằng nhóc kia thôi.”
Tang Uy gật đầu.
“Nhớ hành động sạch sẽ một chút, sẵn tiện cũng điều tra xem lí do tại sao Đường Tại Thiên lại coi trong thằng nhóc Tiêu Phàm đó như vậy, lão này chính là một con cáo già hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà đối xử tốt với người khác như vậy.
Tiếu Diện Hổ nhanh chóng rời khỏi đó.
Mấy giờ trôi qua, xe của hai người Tiêu Phàm và Dương Quân đã chạy tới một bến sông, mấy cái bến tàu bên này có thể để cho tàu hàng loại ngàn tấn cập bến, xung quanh cũng có rất nhiều nhà kho to nhỏ khác nhau.
Trong đó cũng có không ít nhà kho xung quanh đã mọc lên từng đám cỏ dại rậm rạm.
“Tiêu thiếu, một nửa bến tàu này đã bị bỏ hoang, những cái kho này căn bản cũng chẳng còn gì cả, chúng ta chỉ cần bỏ ra ít tiền đã thuê được một cái nhà kho lớn, mọi thứ đã được vận chuyển đến trên trong rồi.”
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến một cái nhà kho khổng lồ.
“Quân ca!”
“Quân ca.”
Đường Tại Thiên phái hai người tới đây mua vật tư, nhìn thấy Dương Quân xuống xe thì hai người cũng rất khách khí.
“Mở cửa ra đi.”
Dương Quân phân phó, một người trong đó lập tức đi đến mở cửa chính của nhà kho ra.
“Giỏi thật.”
Tiêu Phàm âm thầm nuốt nước miếng, cả kho hàng to lớn cơ hồ bị chất đầy hàng hóa, 1 vạn tấn gạo, muối và đường mỗi loại 5000 tấn, tất cả cộng lại cũng phải lên đến 2 vạn tấn, 2 vạn thanh Đường đao cũng được sắp xếp trong 200 cái gương
“Cho dù ông nội có thể chống đỡ được đẻtruyền đi, thì ta chắc chắc cũng sẽ bị mệt chết mất.”
Tiêu Phàm nói thầm trong lòng, nhiều vật liệu như vậy hắn muốn truyền tới phía bên kia của Tiêu Hải tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
“Xoẹt.”
Tiêu Phàm tùy tiện chọn một túi gạo rồi rạch ra, hạt gạo đầy đặn tròn trịa so với số gạo ban đầu hắn truyền cho Tiêu Hải thì tốt hơn rất nhiều, giá cả cũng đắt hơn không ít, đúng là tiền nào của đấy.
“Quân ca, sao ngươi mua nhiều lương thực vậy?”
Một người trong đó nghi hoặc.
Dương Quân cau mày nói:
“Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, chuyện ông chủ làm đương nhiên có dụng ý riêng.”
Hai người không nói gì nữa. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiêu Hải đã cẩn thận kiểm tra xong số hàng, không phát hiện vấn đề gì.
“Dương ca, ta hiện tại còn cần thêm mấy cái kính lớn. Tốt nhất là loại lớn như cái cửa á.”
Tiêu Phàm nói.
Dương Quân gật đầu, hắn cũng không hỏi Tiêu Phàm muốn làm gì, cứ trực tiếp phân phó cho cấp dưới đi chuẩn bị.
Bọn Tiêu Phàm đi ra khỏi kho hàng, cửa chính của nhà kho lại được khóa lại.
Ở phía xa thuộc hạ của Tang Uy là Tiếu Diện Hổ đã tới, bên cạnh hắn còn có thêm một người nữa là Độc Hạt, Độc Hạt người này biệt danh mặc dù đáng sợ, nhưng thực tế đây là là một mỹ nữ tóc vàng cực kì xinh đẹp, có sở trường dùng độc.
“Chúng ta phải vào trong nhà kho kia xem một chút.”
Độc Hạt bỏ ống nhòm xuống nói.
“Ừm.”
Tiếu Diện Hổ gật đầu, ánh mắt của hắn cũng từ từ di chuyển ra khỏi ống ngắm của súng bắn tỉa.
“Đến buổi tối chúng ta sẽ tiến vào sau, bây giờ quá chói mắt.”
Tuy bên ngoài nhà kho chỉ có 2 thủ vệ canh gác, nhưng bên trong nhà kho có bao nhiêu người, ở trong bóng tối xung quanh đây còn có thêm người nào hay không bọn hắn cũng không rõ, không thể tùy tiện hành động được.
“Ừm.”
Độc Hạt gật đầu. Tuy nàng có sở trường là dùng độc, nhưng cũng không giỏi về tấn công.
Bốn giờ chiều, Tiêu Phàm và Dương Quân cũng đã ăn no, cái kính lớn mà Tiêu Phàm muốn cũng đã được đưa đến bên trong kho hàng, hắn chuẩn bị ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức, tối nay lại phải bận rộn.
“Dương ca, ngươi kêu người ở đây đều rút lui hết đi, ngươi cũng mau đi nghỉ ngơi đi. Khi nào các ngươi có thể trở về ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi sau, có thể là ngày mai, cũng có thể là vài ngày nữa.”
Tiêu Phàm nói với Dương Quân.
“Được, Tiêu thiếu.”
Dương Quân mau chóng rời khỏi.
“Đây là có chuyện gì vậy?”
Mấy người Tiếu Diện Hổ đang theo dõi từ xa có chút bối rối, Dương Quân thế mà lại rời khỏi, hai người canh gác ngoài kho cũng rời khỏi, vậy bên trong kho hàng hiện tại chỉ có một mình Tiêu Phàm sao?
Vốn kế hoạch của bọn hắn là Tiếu Diện Hổ sẽ đánh lén dụ Dương Quân rời đi, sau đó Độc Hạt sẽ ra tay với Tiêu Phàm, bây giờ ngược lại bớt đi một bước dẫn dụ Dương Quân rời đi.
“Làm sao bây giờ?”
Độc Hạt nói.
Tiếu Diện Hổ trầm ngâm một chút rồi nói:
“Trước tiên chúng ta cứ quan sát Dương Quân trong bóng tối đã, xem hắn có thật sự rời khỏi hay không, nếu như là thật thì mặc kệ hắn, mục tiêu hôm nay của chúng ta là Tiêu Phàm.”
“Ừm.”
Lại thêm 4 giờ trôi qua, sắc trời dần tối, Tiếu Diện Hổ cũng đã trở lại.
“Đám người Dương Quân thật sự đã rời khỏi. Tình huống bên đây thế nào?”
Tiếu Diện Hổ dò hỏi.
“Cửa kho hàng vẫn chưa mở ra, cũng không biết là Tiêu Phàm có còn ở bên trong hay không, nếu như bên trong kho hàng có mật đạo, cũng có khả năng hắn đã rời đi từ mật đạo rồi.”
Độc Hạt nói.
Trong mắt của Tiếu Diện Hổ lấp lóe ánh sáng.
“Cho dù cái nhà kho này có là đầm rồng hang hổ, thì chúng ta cũng phải vào xem.”
“Vào như thế nào?”
Độc Hạt hỏi.
Nhà kho của Tiêu Phàm rất lớn, vách tường cũng là được làm từ bê tông siêu dày, tính phòng ngự của cửa chính có khả năng cũng không tệ, nếu là khóa từ bên trong thì bên ngoài cũng không thể dễ dàng mở ra được.
Tiếu Diện Hổ nhíu mày một cái, nếu thật sự cửa khóa từ bên trong thì bên ngoài muốn dùng kĩ thuật để mở đúng là rất khó khăn.
“Trực tiếp dùng bạo lực để mở đi.”
Suy nghĩ tính toán hồi lâu cũng không tìm ra biện pháp nào tốt, Tiếu Diện Hổ liền trầm giọng quyết định.
Độc Hạt gật đầu một cái. Dùng bạo lực tiến vào bên trong kho hàng thì đơn giản rồi, dùng thuốc nổ sẽ gây ra động tĩnh lớn, vậy thì bọn họ cứ trực tiếp dùng xe tải đâm thẳng vào cửa chính của nhà kho.
Không bao lâu sau, Tiếu Diện Hổ đã tìm được người. Chỉ cần cho tiền đủ nhiều thì muốn tìm người đến để lái xe đụng vào cửa chính nhà kho cũng không khó.
“Ầm.”
Âm thanh to lớn vang dội, làm Tiêu Phàm từ trong mơ tỉnh dậy.
“Cái quái gì thế?”
Tiêu Phàm nhìn thấy một chiếc xe tải vừa đụng vỡ cả cửa chính của nhà kho, đầu xe tải cũng đụng phải một đống gạo.
Hắn nhanh chóng đến gần. Một người nam nhân trung niên chui ra từ trong buồng điều khiển, hắn luôn miệng nói xin lỗi, nhưng mà hắn lại dùng tiếng Miên để nói chuyện, Tiêu Phàm căn bản là không nghe hiểu được hắn đang muốn nói gì.
“Sớm không đụng, muộn không đụng, lại đụng vào ngay lúc này.”
Tiêu Phàm sắc mặt âm trầm, hắn nhìn ra trong đôi mắt của người nam nhân này có chút ánh sáng lấp lóe, hắn chắc chắc không phải là ngoài ý muốn đụng phải.
“Dương ca, ở đây xảy ra chút vấn đề, có người lái xe đụng vào cửa chính nhà kho, ngươi chắc biết tiếng Miên chứ? Ngươi giúp ta nói với hắn, để hắn rời khỏi đây đi.”
Tiêu Phàm gọi điện thoại cho Dương Quân. Người nam nhân này chắc là nhận tiền của người khác để lái xe đụng vào đây, không cần thiết để hắn tiếp tục ở đây.
“Ta biết tiếng Miên.”
Tiêu Phàm bật loa ngoài lên, Dương Quân lập tức dùng tiếng Miên bảo người nam nhân rời khỏi.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Xe vẫn còn có thể khởi động được, người nam nhân rất nhanh đã lái xe rời khỏi.
“Tiêu thiếu, ngươi phải cẩn thận, này rất có thể do người của Tang Uy gây ra, người đến lần này đoán chừng cũng là cao thủ.”
Giọng nói của Dương Quân ngưng trọng.
“Ừm.”
Tiêu Phàm cúp điện thoại rồi tắt đèn nhà kho.
Không tới 2 phút Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt cũng đã tiến đến gần, bọn hắn cầm thương che chở lẫn nhau tiến tới, sau khi đi tới cửa nhà kho bọn hắn cũng không có lập tức tiến vào.
“Hửm?”
Tinh thần niệm lực của Tiêu Phàm chú ý đến trên người của bọn họ có đồ vật gì đó giống như lựu đạn. Bọn hắn còn chuẩn bị móc ra ném vào bên trong nhà kho.
“Khốn nạn.”
Tiêu Phàm ném ra bốn đồng tiền xu, trong phút chốc đồng xu tăng tốc, phân biệt từ bốn hướng xuyên thủng bốn cái cổ tay của Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt, cổ tay của bọn hắn lập tức bị tiền xu cắt đứt một nửa.
“A!”
Tiếu Diện Hổ hét lên thảm thiết, còn Độc Hạt vì quá đau nên đã trực tiếp ngất đi. Tiêu Phàm đi ra ngoài, tiến lên vỗ một cái vào ót Tiếu Diện Hổ, hắn lập tức bị đập đến choáng váng.
“Hai tên khốn kiếp.”
Tiêu Phàm mắng trong lòng, hắn kéo hai người Tiếu Diện Hổ và Độc Hạt vào kho hàng như kéo 2 con chó chết. Không lâu sau Tiêu Phàm cũng lấy hết vũ khí trên người họ, sau đó trói chân của bọn họ lại.
“Lớn lên cũng rất xinh đẹp, nhưng lại không làm việc gì tốt.”
Tiêu Phàm cho Độc Hạt một cái tát trên mặt, nàng lập tức tỉnh lại.
“Đau!”
Vừa tỉnh dậy, Độc Hạt lập tức cảm giác được nỗi đau tê tâm liệt phế.
“Ngươi nghe ta nói có hiểu không? Ngươi đang chảy máu, nếu không cầm máu, ngươi lập tức sẽ phải chết.”
Tiêu Phàm lạnh lùng nói.
Độc Hạt nhìn xuống cổ tay của mình, tuy 2 cái tay nàng đã bị phế, nhưng mà nàng vẫn muốn sống.
“Ta có thể nghe hiểu.”
Độc Hạt dùng tiếng Hoa có chút quái dị của nàng trả lời.
“Ngươi đã bị trúng độc, nếu không có thuốc giải, ngươi nhất định phải chết.”
…
Tiêu Phàm lập tức kéo dài khoảng cách với Độc Hạt, Độc Hạt thấy vậy cười quái dị:
“Vô dụng thôi, ngay lúc ngươi lấy đồ trên người ta xuống, thì ngươi đã trúng độc rồi. Để bọn ta cầm máu rồi rời khỏi đây, là ngươi có thể sống.”
Tiêu Phàm âm thầm cau mày, mấy tên tiểu nhân bỉ ổi quả thực không dễ phòng bị. Bởi vì hắn sợ bọn Tiếu Diện Hổ phản kích nên mới lấy vũ khí trên người bọn hắn xuống, không ngờ lại bởi vì như vậy mà trúng độc.
“Có phải hiện tại ngươi đang cảm thấy đầu choáng mắt hoa không? Hai phút sau tay chân ngươi sẽ mất cảm giác, năm phút sau nếu vẫn chưa có thuốc giải thì ngươi sẽ phát độc rồi chết.”
Độc Hạt âm lãnh nói.
Tiêu Phàm sờ đầu mình một cái, đầu choáng mắt hoa? Hắn đâu có bị đâu.
“Muốn độc chết ta? Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau bị độc chết.”
Tiêu Phàm cầm một cái túi nilong bọc lấy tay mình, sau đó hắn tìm vài thứ trong mấy món đồ đã lấy được trên người Độc Hạt rắc lên vết thương của nàng, Độc Hạt đau đớn la lên.