Chương 89: Lái Đại Ngưu Chói Mắt Lắm
“Cháu ngoan, hôm nay ông nội không có gì tốt cho ngươi. Hai ngày nữa ông nội lại liên lạc với ngươi sau, lúc đó ta sẽ đem cho ngươi chút đồ tốt.”
Tiêu Hải nói xong lập tức biến mất, hắn chống đỡ lâu như vậy cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.
…
Vân Nam Thụy Lệ, Tiêu Phàm và Dương Quân đã trở về thuận lợi.
Chỗ nhà kho cũng không còn người nào ở đó, nhưng thời hạn Dương Quân thuê nhà kho đó là một năm, dù vậy nếu có người đi vào thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Phía trước có rất nhiều xe ra ra vào vào, không biết là muốn vận chuyển đồ ở bên trong ra ngoài hay vận chuyển đồ từ bên ngoài vào trong, chuyện này chỉ có Dương Quân và Đường Tại Thiên bọn hắn biết thôi.
“Tiêu thiếu, bằng lái xe của ngươi chắc là sắp có rồi đúng không?”
Đường Tại Thiên cười nói.
Tiêu Phàm đến biệt thự của Đường Tại Thiên ăn cơm.
“Chủ đề thứ 2 thì qua rồi, còn chủ đề thứ 3 thì chắc phải thêm mười ngày nữa.”
Đường Tại Thiên nói:
“Vậy thì rất nhanh rồi, tới lúc đó Tiêu thiếu ngươi cứ gửi địa chỉ cho ta, ta sẽ sắp xếp người đem một chiếc Đại Ngưu tới địa điểm mà ngươi chỉ định. Nhưng mà Tiêu thiếu, ngươi thật sự không cần một chiếc xe tốt hơn sao? Cho dù xe đắt tiền nhất trong đây thì ngươi vẫn có thể tùy ý chọn.”
Hắn đã giải hai khối nguyên thạch mà Tiêu Phàm chọn cho hắn rồi, đều tăng giá vô cùng mạnh mẽ! Tiền lời kiếm được từ 1 khối ngọc trong đó xem chừng có thể lên tới 1,7trăm triệu, viên còn lại cũng kiếm được chừng 1trăm triệu. Khấu trừ đi phí cố vấn cho Tiêu Phàm là 1,1trăm triệu xong Đường Tại Thiên vẫn còn lời 1,6trăm triệu, dù chiếc xe đắt nhất ở chỗ của hắn cũng chỉ có năm, sáu ngàn vạn thôi.
Ngay cả khi Tiêu Phàm không có bối cảnh cường đại, thì chỉ với chuyện Tiêu Phàm một lần đã giúp hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, Đường Tại Thiên lập tức hiểu rõ sau này chỉ cần duy trì mối quan hệ tốt với Tiêu Phàm, thông qua Tiêu Phàm hắn sẽ còn kiếm được nhiều hơn như vậy nữa.
“Ta vẫn còn là học sinh, lái Đại Ngưu là đã chói mắt lắm rồi.”
Tiêu Phàm lắc đầu cự tuyệt rồi nói tiếp:
“Ông chủ Đường, ta đã rời đi mấy ngày rồi, bây ta phải lập tức quay về thôi.”
“Được rồi, vậy để ta bảo Dương Quân đưa ngươi ra sân bay.”
Đường Tại Thiên nói, Tiêu Phàm khoát tay:
“Không cần đâu, ta cũng không có để ý nhiều như vậy, trực tiếp gọi taxi tới đó là được rồi, Dương ca là hộ vệ của ngươi, để hắn ở bên cạnh ngươi thì tốt hơn.”
Tiêu Phàm nhanh chóng rời đi. Đường Tại Thiên lập tức gọi Dương Quân vào thư phòng dò hỏi:
“Dương Quân, lần này ngươi và Tiêu thiếu đi qua bên đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Lần trước Tiêu Phàm dùng tay không để đỡ đạn, Đường Tại Thiên muốn biết rằng lần này bọn họ đi có xảy ra chuyện gì giống như vậy hay không. Như vậy thì hắn có thể hiểu Tiêu Phàm hơn một chút.
Dương Quân lấy điện thoại ra rồi chọn tắt nguồn, Đường Tại Thiên thấy như vậy cũng nhanh chóng tắt nguồn điện thoại của mình. Hắn biết Dương Quân làm như vậy thì chắc chắn là phải có chuyện quan trọng đã xảy ra.
“Ông chủ, có một việc ta đã hỏi qua ý của Tiêu thiếu rồi, có thể nói với ngươi.”
Ánh mắt của Đường Tại Thiên sáng lên:
“Là chuyện gì?”
Dương Quân hít sâu một hơi:
“Tang Uy phái bọn người Tiếu Diện Hổ đi ám sát Tiêu thiếu, nhưng bọn hắn lại bị Tiêu thiếu giết chết, Tiêu thiếu rất tức giận nên đã giải quyết Tang Uy luôn.”
“Hả?”
Đường Tại Thiên ngây ngẩn cả người. Tuy Dương Quân nói đơn giản như vậy, nhưng đây chính là một tin tức vô cùng bùng nổ. Tang Uy là trùm buôn ma túy ở nước Miên, thuộc hạ của hắn nhiều vô cùng, súng ống cũng không hề ít, bản thân hắn tuy rằng có thể tạo chút áp lực cho Tang Uy, nhưng muốn giết Tang Uy thì gần như không có khả năng. Ngay cả khi Kim tướng quân điều động nhiều người đi nữa, thì việc giết chết Tang Uy cũng là rất khó khăn.
“Tang Uy là do Tiếu thiếu giết?”
Đường Tại Thiên không dám tin nói, Dương Quân gật đầu một cái:
“Có lẽ vậy, Tiêu thiếu không có nói rõ, nhưng sau khi hắn tìm ta xin địa chỉ của Tang Uy thì đến tối liền truyền ra tin Tang Uy đã bị giết chết.”
Đường Tại Thiên nuốt nước miếng một cái. Hắn cảm thấy mình vẫn là đánh giá thấp Tiêu Phàm rồi. Lúc trước Tiêu Phàm có năng lực đỡ viên đạn, hắn đã cảm thấy rất chấn kinh rồi, còn nghĩ rằng đây đã là cực hạn của Tiêu Phàm, nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy, thì Tiêu Phàm sẽ không thể giết được Tang Uy.
Tay không bắt được đạn tuy là có bản lĩnh. Nhưng đạn khác nhau uy lực cũng sẽ không giống nhau, ví dụ đạn của súng trường uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều so với đạn của súng lục, hơn nữa nếu đối phương có nhiều người thì không chỉ là bắn một viên đạn tới được.