Chương 90: Bí Mật
“Ông chủ, chuyện này chúng ta không thể để lộ ra ngoài.”
Đường Tại Thiên vội vàng nói:
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, chuyện này không thể để cho người khác biết được. Lẽ ra ngươi cũng không nên nói cho ta biết.”
Dương Quân nói:
“Ông chủ, ta nghĩ nếu ngươi không biết rõ thực lực của Tiêu thiếu thì có một số việc sẽ khó để đưa ra quyết định, cho nên ta đã hỏi ý của Tiêu thiếu rồi mới nói với ngươi.”
“Ừm.”
Đường Tại Thiên khẽ gật đầu. Sau khi nghe Dương Quân nói xong, địa vị của Tiêu Phàm ở trong lòng hắn lại cao thêm một chút.
...
Chạng vạng tối, máy bay đáp xuống sân bay của thành phố Z. Lần này về cũng không có người của ngân hàng đến tìm, nên không thể đi ké xe được, cho dù trong túi có hơn 2trăm triệu thì Tiêu Phàm cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà đón xe về thôi.
“Trong vòng vài ngày tới phải mua nhà thôi.”
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Tuy là tỷ lệ đàn em của Tang Uy tìm đến rất thấp, nhưng vẫn là nên đề phòng một chút, hơn nữa cái chung cư hắn đang ở hiện tại là một tiểu khu cũ lâu năm, không có nhiều chỗ để đậu xe.
“Tô học muội, ta về rồi đây. Nhưng ta muốn tìm bọn người Thẩm Thần ăn cơm trước rồi mới về nhà.”
Taxi sắp chạy đến trường học, Tiêu Phàm nhắn cho Tô Ấu vi một tin nhắn.
“Ta biết rồi, học trưởng.”
Tô Ấu Vi lập tức trả lời, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Sau khi Tiêu Phàm đi được vài ngày, nàng đã cảm thấy trong lòng mình trống rỗng, nhưng bây giờ đã tràn đầy trở lại rồi.
“Quán nướng chỗ cũ. Tới nhanh.”
Tiêu Phàm vào nhóm chat của 4 người nhắn một tin. Thẩm Thần là người đầu tiên trong phòng nhìn thấy tin nhắn.
“Lão đại, nhị ca, tam ca nhắn tin bảo đến quán nướng ở chỗ cũ.”
Thẩm Thần nói.
“Chơi xong ván này đã.”
Khổng Húc nói.
Vài phút sau, đám người Khổng Húc liền thua, dưới tình huống không có Tiêu Phàm chơi cùng, bọn hắn lúc nào cũng thua nhiều thắng ít, chơi mười trận thì đã thua hết bảy trận.
“Lão đại, nhị ca, ta có chuyện muốn nói với hai người. Chuyện là nhà ta có kinh doanh về bất động sản, ta đã nói với ba ta về vụ cướp ở ngân hàng mấy ngày trước, ông nói muốn tặng cho Tam ca 1 căn hộ nhỏ để cảm ơn.”
Nói đến đây Thẩm Thần liền móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa nhà.
Khổng Húc cười nói:
“Cái này là do ngươi không muốn chúng ta nghĩ nhiều sao? Đừng có nói chỉ có một căn, cho dù ngươi có đưa cho lão tam mười căn thì ta cũng không thèm ghen tỵ đâu.”
Diệp Phi cũng gật đầu một cái. Nhà của bọn hắn cũng thuộc dạng khá giả. Tuy không được giàu như nhà của Thẩm Thần, nhưng chắc chắn là không thiếu phòng ở.
Thẩm Thần liếc mắt nói:
“Ta chẳng lẽ còn không hiểu các ngươi sao? Các ngươi đương nhiên là sẽ không ghen tỵ rồi, ý ta là muốn chút nữa các ngươi giúp ta khuyên tam ca một chút thôi. Ta sợ tam ca không chịu nhận.”
Khổng Húc trầm ngâm nói:
“Chuyện này đúng thật là khó, tính cách của lão tam bướng bỉnh, chúng ta là anh em, hắn thấy ngươi gặp nạn đương nhiên là sẽ cứu, cho nên căn bản sẽ không nhận đâu.”
Diệp Phi nói:
“Phòng ở hiện tại của lão tam đã cũ rồi, về sau kết hôn chắc chắn phải mua một căn phòng khác, nếu ngươi có thể thừa dịp này tặng hắn một căn phòng thì cũng không tệ. Chúng ta sẽ giúp ngươi khuyên hắn nhận lấy vậy.”
Thẩm Thần gật đầu, có bọn người Khổng Húc khuyên bảo thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên không ít.
Không lâu sau bọn người Thẩm Thần đã đến quán nướng. Tiêu Phàm đã gọi đồ ăn rồi, nhưng đồ nướng thì sẽ chưa thể đem lên bàn nhanh như vậy được.
“Tam ca, cái này cho ngươi.”
Thẩm Thần để chùm chìa khóa trước mặt Tiêu Phàm.
“Đây lại là đồ chơi gì nữa vậy?”
Tiêu Phàm nghi ngờ nói, Thẩm Thần nhếch miệng cười đáp lời:
“Tam ca, ngươi có biết chung cư Tử Kinh ở phía đông trường học không? Cái chung cư kia là sản nghiệp của gia đình ta, căn hộ này là ba ta muốn cảm ơn ngươi. Một trăm tám mươi tám mét vuông, bốn phòng ngủ, tới lúc ngươi và Tô giáo hoa sinh ra hai đứa nhỏ thì chắc chắn sẽ có đủ phòng để ở.
Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Chung cư Tử Kinh là của công ty nhà ngươi sao?”
Trên đường tới đây hắn vì cân nhắc việc mua phòng cho nên cũng đã tra xét một chút xung quanh, tính toán là sẽ mua một phòng ở bên chung cư Tử Kinh. Chung cư Tử Kinh chỉ cách trường học 4 - 5 km, từ chỗ đó đi bộ tới trường cũng không có vấn đề gì.
“Hắc hắc, trong nhà có chút sản nghiệp thôi. Tam ca, ngươi đừng có từ chối, ngươi mạo hiểm để cứu ta, đối với người nhà của ta thì một căn phòng ở không tính là cái gì, ta chính là con trai duy nhất của lão Thẩm nhà ta đó.”
Thẩm Thần nói, hắn vừa nói vừa hướng về phía mấy người Khổng Húc nháy mắt.
“Khụ!”
Khổng Húc ho nhẹ một tiếng.
“Lão tam, ngươi đừng có cự tuyệt vội, ngươi liều mạng cứu người, trong nhà của lão tứ có tiền, đối với nhà của hắn thì một căn hộ nhỏ không tính là cái gì đâu.”