Gia Gia Tạo Phản Tại Dị Giới, Ta Liền Vô Địch Ở Đô Thị

Chương 92: Đồ Ngủ Như Vậy Có Tốt Không

Chương 92: Đồ Ngủ Như Vậy Có Tốt Không


Thẩm Thần đảo mắt:
"Ngươi thích nàng, nàng cũng thích ngươi, không biết ngươi còn lề mề gì nữa, ngươi về nói với nàng đi, không chừng tối nay còn có thể ngủ chung đó."
"Ngươi thì biết cái gì, cút đi..."
Rời khỏi phòng ở mới, đám Thẩm Thần thì thuê xe đi đến quán net, còn Tiêu Phàm trực tiếp chạy bộ về nhà, thời gian đi bộ từ chung cư mới về chỗ cũ không quá mười phút.
"Học trưởng."
Tiêu Phàm vào nhà, Tô Ấu Vi nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng, trên người nàng mặc một chiếc áo ngủ có dây.
"Học trưởng, ngươi về rồi, dù sao ta ở nhà một mình cũng cảm thấy hơi sợ. Hôm qua mua được mấy món quần áo cho ngươi, quần áo để trên sô pha, ngươi thử xem có vừa người không."
Tô Ấu Vi nói xong rồi nhanh chóng trở về phòng.
Nàng mặc một bộ áo ngủ hơi bó người, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn nàng có hơi chăm chú.
Tiêu Phàm ngồi trên ghế sô pha lấy quần áo ra, thời tiết hơi nóng nên Tô Ấu Vi mua áo tay ngắn và quần sọt, chất lượng đều rất tốt, giá tiền sợ là cũng không rẻ, ngay cả bản thân nàng cũng không nỡ mua đồ tốt đến vậy.
Tiêu Phàm nhanh chóng cầm quần áo về phòng mình thử một chút.
"Tô học muội, quần áo đều rất vừa người. Ngươi mới mua áo ngủ à? Nhìn cũng rất đẹp nha."
Tiêu Phàm gõ cửa phòng Tô Ấu Vi, gương mặt Tô Ấu Vi trong nháy mắt đỏ ửng, nàng vùi đầu ở trong chăn, đồ ngủ trước đây của nàng cũng không bó sát đến vậy.
"Học trưởng sẽ không cảm thấy áo ngủ này của ta quá lộ liễu chứ, ôi. . . sớm biết vậy đã không mua cái này rồi."
Tô Ấu Vi có chút hối hận.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, không nghi ngờ gì chắc chắn Tô Ấu Vi đã chuẩn bị xong một bữa sáng tinh xảo ngon miệng.
"Học. . . học trưởng, bộ đồ ngủ hôm qua của ta có phải không tốt lắm không, nếu không thì sau này ta không mặc nữa."
Tô Ấu Vi yếu ớt nói, nàng thật sự sợ Tiêu Phàm cho rằng bản thân là cô gái không biết xấu hổ, lúc ấy nàng cũng chỉ nhất thời kích động đã mua luôn.
Tiêu Phàm ho nhẹ một tiếng nói:
"Tô học muội, áo ngủ đó mặc ở trường học thì không tốt lắm, không chừng còn bị người ta chụp ảnh đăng trên web, ở nhà thì được. Ngươi yên tâm, ta chỉ nhìn một chút thôi, tuyệt đối không chụp ảnh."
Tô Ấu Vi đỏ mặt liếc mắt nhìn Tiêu Phàm.
"Tô học muội, ăn sáng xong, ta dẫn ngươi đến một nơi."
Ánh mắt Tô Ấu Vi sáng lên, Tiêu Phàm chủ động hẹn nàng ra ngoài, còn là lần đầu tiên đó.
"Ừm."
Hai người vội ăn xong, nửa giờ sau, Tiêu Phàm đã đưa Tô Ấu Vi đến căn phòng mà Thẩm Thần tặng.
"Cha Thẩm Thần đã tặng căn phòng này, ơn nghĩa về sau ta sẽ trả nên cũng nhận nó. Tô học muội, ngươi nghĩ sao về việc chuyển đến đây ở? Chỗ này an toàn hơn nhiều. Bên nhà cũ hiện giờ, tuổi ba bảo vệ ở khu chung cư đó cộng lại cũng hơn hai trăm tuổi, còn chung cư Tử Kinh là chung cư cao cấp, ở đây có bảo vệ tuần tra suốt 24 giờ."
Tiêu Phàm mở miệng nói.
Tô Ấu Vi ngạc nhiên hỏi:
"Ý của học trưởng là ta chuyển qua, còn ngươi không chuyển sao?"
"Ừm."
Tiêu Phàm gật đầu.
Trong đôi mắt Tô Ấu Vi nhanh chóng hiện lên một màng hơi nước.
"Học trưởng, có phải ngươi ghét ta không, có phải là vì bộ đồ ngủ tối hôm qua không?"
Tiêu Phàm vội vàng giải thích:
"Tô học muội, ngươi đừng khóc, ai bảo ta ghét ngươi chứ, tuyệt đối không thể nào. Thừa dịp hiện tại mọi việc còn chưa sáng tỏ, ngươi qua đây ở thì sẽ tốt hơn."
Nước mắt Tô Ấu Vi vỡ òa.
Tiêu Phàm nắm tay Tô Ấu Vi dẫn nàng ngồi trên ghế sô pha:
"Tô học muội, sau thời hạn ba tháng, nếu như đến lúc đó ngươi còn thích ta, ta sẽ theo đuổi ngươi."
Hai mắt Tô Ấu Vi đẫm lệ nói:
"Tại sao lại phải cần tới ba tháng chứ?"
Tiêu Phàm trả lời:
"Ta đã cứu ngươi hai lần, còn quyên tiền cho cô nhi viện, ta không hy vọng ngươi thích ta là vì báo ơn, thời gian chúng ta biết nhau cũng không quá dài."
"Với ngươi thì đó không phải là báo ơn."
Tô Ấu Vi nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm lắc đầu:
"Trước khi ta cứu đám Thẩm Thần, ngươi có biết kỹ thuật bắn súng của ta rất tốt không?"
Tô Ấu Vi ngây người, nàng chỉ biết một số chuyện về cuộc sống của Tiêu Phàm, nhưng nhiều chuyện khác nữa nàng thật sự không biết.
"Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, nếu lúc đó ngươi vẫn còn kiên trì, ta nhất định sẽ theo đuổi ngươi làm bạn gái của ta."
Tiêu Phàm cười nói.
Tô Ấu Vi nín khóc mỉm cười.

"Học trưởng, chúng ta ngoéo tay. Không được đổi ý, ai đổi ý là chó nhỏ."
Tô Ấu Vi đưa ngón tay mềm mại mảnh khảnh ra.
"Được, đổi ý là chó nhỏ."
Tiêu Phàm đưa tay móc ngoéo với Tô Ấu Vi.
Tô Ấu Vi nói:
"Học trưởng, ta vẫn nên ở đó đi, nếu ngươi muốn ăn cơm ta nấu, đến đó cũng tiện hơn."
Tiêu Phàm lắc đầu:
"Ngươi vẫn nên ở đây, an ninh ở đây rất nghiêm ngặt, nơi này cách trường học cũng không bao xa, chỉ cần ngồi xe buýt hai trạm là được. Cho dù có đi bộ, đoạn đường tới đây cũng là đường lớn, đèn đường vào buổi tối cũng rất sáng."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất