Chương 91: Chỗ Để Xe
Diệp Phi cũng nói:
“Lão tam, cái này là do ngươi dùng thực lực đạt được. Ba người trong ngân hàng lúc đó đều là tội phạm, nếu cảnh sát thật sự tấn công, ta nghĩ rất có khả năng là sẽ có người chết.”
Thẩm Thần gật đầu liên tục.
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
“Sao các ngươi biết là ta không nhận chứ? Lão tứ, ta còn muốn thêm 2 vị trí đậu xe thật đẹp nữa, ngươi tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, sắp xếp luôn cho ta đi.”
Nếu như là lúc trước không có tiền không có năng lực, Tiêu Phàm chắc chắn sẽ không nhận căn phòng này, bởi vì ân tình quá lớn không thể trả nổi. Nhưng còn hiện tại Tiêu Phàm hắn có đủ tự tin rằng nếu sau này Thẩm Thần gặp phiền phức hắn có thể giúp một tay.
…
Thẩm Thần ngạc nhiên nhìn Tiêu Phàm.
Hắn cảm thấy Tiêu Phàm thật sự đã có chút thay đổi.
Trước kia, đừng nói đến một căn hộ, dù có đưa chút tiền không đáng bao nhiêu thì Tiêu Phàm cũng sẽ không nhận.
"Tam ca, ta nhất định sẽ sắp xếp tốt hai chỗ để xe cho ngươi. Sau này, ngươi để một chiếc, Tô giáo hoa để một chiếc, ha ha ha."
Thẩm Thần cười ha ha nói, hắn rất thích sự thay đổi này của Tiêu Phàm, làm anh em ba năm, Tiêu Phàm còn mạo hiểm cứu hắn, nếu mà lại khách sáo không nhận thì hắn cũng sẽ không vui.
Diệp Phi cười bảo:
"Lão tam, ngươi nhận lấy là được rồi, không nhờ nhà lão tứ lại có việc kinh doanh tốt như vậy, đại gia nhà đất đó, có cơ hội kiếm hời từ đại gia nhà đất tuyệt đối không được bỏ qua nha. Đau lòng, đau lòng quá."
Khổng Húc lắc đầu nói:
"Lão tam, ngươi vậy là không được rồi, lúc trước ta mua cho ngươi một cái máy tính rách, ngươi sống chết cũng không nhận, nói là cho ngươi mượn thì ngươi mới miễn cưỡng đồng ý dùng. Sao giờ lão tứ tặng phòng cho ngươi thì ngươi lại nhận rồi hả?"
Tiêu Phàm nhìn Khổng Húc nói:
"Ta lại không ngốc, phòng ở thì chả đắt hơn máy tính à?"
"Ha ha."
Diệp Phi và Thẩm Thần cười to.
Thẩm Thần nháy mắt nói:
"Không thì lão đại tặng một chiếc siêu xe cho tam ca đi, vậy thì trong lòng ngươi được cân bằng rồi, ngươi cảm thấy chiếc Porsche 918 thế nào?"
Khổng Húc đảo mắt:
"Ngươi cho rằng nhà ta giàu được như ngươi sao? Cho dù ta tốt nghiệp rồi, e rằng trong nhà cũng không thể mua siêu xe cho ta, còn ngươi thì lại có thể."
"Haizz!"
Thẩm Thần thở dài:
"Tốt nghiệp cũng không nhanh đến vậy. Lão già nói, tương lai nếu đạt được thành tích nhất định, kiếm được tiền rồi thì bản thân có thể tự mua lấy. Muốn cha ta mua cho ta một chiếc siêu xe à, cứ chờ mặt trời mọc đằng tây đi. Lần này, thế mà lão già lại hào phóng với tam ca, ta vừa về kể lại mọi chuyện, hắn liền trực tiếp tặng tăng cho ngươi một căn hộ, ngay hôm sau đã đưa luôn chìa khóa phòng cho ta rồi."
Hai giờ trôi qua, đám Tiêu Phàm ăn thịt nướng xong, bọn Khổng Húc ồn ào muốn cùng nhau đến căn phòng mới mà Thẩm Thần tặng, tất cả vật dụng đồ điện trong nhà quả nhiên đều rất đầy đủ, chỉ cần xách đồ là có thể vào ở.
Thẩm Thần nói:
"Tam ca, căn hộ này đã được trang hoàng hơn nửa năm, mùi formaldehyde* đã tan gần hết rồi, ngươi có thể vào ở bất cứ lúc nào ngươi muốn."
(*formaldehyde: hợp chất dùng trong các sản phẩm nội thất gỗ, đồ gia dụng)
"Ừ."
Tiêu Phàm gật đầu.
Khổng Húc cười nói:
"Lão tam ngươi và Tô học muội đã phát triển đến bước đó rồi à? Trong bốn người chúng ta, ta đoán là ngươi sẽ thoát kiếp độc thân đầu tiên, ta thì không xem trọng lão tứ cho lắm."
Thẩm Thần liếc mắt nói:
"Dựa vào tính cách và sức quyến rũ của ta, bảo đảm có thể tóm được người vào tay."
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Thần vang lên.
Tiêu Phàm liếc nhìn, hiển thị trên cuộc gọi tới rõ ràng là ba chữ "tiểu bảo bối".
"Thẩm Thần, chúng ta không hợp. Ta đã có bạn trai rồi, ngươi vẫn là đừng tới tìm ta nữa, tạm biệt."
Trong phòng khá yên tĩnh, đám người Tiêu Phàm nghe rõ mồn một giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia điện thoại.
"Tút tút!"
Thẩm Thần còn chưa kịp nói chuyện, đối phương đã cúp điện thoại.
"Con mẹ nó!"
Mặt Thẩm Thần đen lại.
Lúc này, điện thoại của Tiêu Phàm cũng vang lên, là Tô Ấu Vi gọi tới.
"Học trưởng, khi nào ngươi về vậy? Ta có mua cho ngươi mấy bộ quần áo, ngươi về rồi thì thử xem có vừa người không."
Giọng của Tô Ấu Vi cũng truyền tới.
Tiêu Phàm và Tô Ấu Vi nói mấy câu liền cúp điện thoại, vẻ mặt Thẩm Thần đau khổ.
"Haizz!"
Khổng Húc nhìn Thẩm Thần thở dài một tiếng.
"Xin nén bi thương."
Diệp Phi vỗ vỗ vai Thẩm Thần.
Tiêu Phàm khẽ cười nói:
"Lão tứ, đối phương không xem trọng ngươi, đây chính là tổn thất của đối phương, nếu nàng thật sự vì tiền tài của ngươi mà để ý ngươi, quấn lấy ngươi thì lúc đó ngươi muốn khóc cũng không kịp."
Thẩm Thần trông mong nhìn Tiêu Phàm:
"Tam ca, hay là hạnh phúc của ta giao cho ngươi, vật họp theo loài, sau này bảo chị dâu giới thiệu cho ta một người tốt đi."
"Ta và Tô Ấu Vi còn chưa ở chung một chỗ đâu."
Tiêu Phàm tức giận nói.