Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 050: Lương vương Bành Việt

Chương 050: Lương vương Bành Việt

Luôn có người cho rằng, trong Hán Sơ Tam đại danh tướng, Bành Việt là người được thổi phồng. Nhưng phàm là ai hiểu lịch sử chiến tranh thế giới thì đều biết rằng, vị này là nhà quân sự đầu tiên trên thế giới thực sự dùng chiến thuật du kích. Có lẽ ở phương diện dàn quân bày trận thì ông ta không bằng Hàn Tín, mặt thúc đẩy sĩ khí, dẫn quân xung phong hãm trận, ông ta không bằng Anh Bố.

Nhưng ông ta là người đầu tiên trong chiến tranh Hán Sở dùng chiến thuật địch tiến ta lui, địch lui ta đuổi, khiến Hạng Vũ phải ứng phó mệt nhoài, làm quân Sở không được bổ xung trang bị lương thực ... Là đại lão đầu tiên phát triển chiến tranh du kích toàn thế giới tới tầm tinh túy, sao không xứng làm tam đại danh tướng chứ?

Chỉ là vị danh tướng ngày nào bây giờ thân hình gầy gò, sắc mặt trắng tái, nhìn đã thấy bệnh thoi thóp.

Có lẽ năm xưa ông ta tác chiến chịu quá nhiều thương tích, cũng có lẽ là đến tuổi rồi, tóm lại là sức khỏe của Bành Việt ngày một kém, làm việc ngày một lực bất tòng tâm.

Bành Việt cung kính tiến Hán sứ ra ngoài cung nghỉ ngơi, mình cầm chiếu lệnh của Lưu Bang mà chỉ biết thở dài.

"Bệ hạ muốn ta xuất chinh, nhưng sức khỏe của ta mãi chẳng tốt lên, phải làm sao bây giờ?"

Lúc này tướng quân Hộ Triếp đứng ở một bên đột nhiên khóc lớn

Bành Việt giật mình vội hỏi:" Vì sao ngươi lại khóc?"

"Thần nhìn thấy đại vương năm xưa ngồi ngang hàng với Lưu Bang, nhưng nay phải quỳ nghe chiếu lệnh của hắn, lại còn vì bị hắn trách mắng mà lo lắng, cho nên mới rơi lệ." Hộ Triếp khóc nói:

Bành Việt lắc đầu nói:" Năm xưa ta theo bệ hạ đánh phá Hạng Vũ, không lập được nhiều công lao lắm, được phong vương đã là ẩn điển cực lớn rồi. Nay ta là vương, đã rất thỏa mãn, sao dám có suy nghĩ khác."

"Đại vương, năm xưa nếu chẳng phải có người níu chân Hạng Vũ, Lưu Bang sao có thể làm hoàng đế? Ngài và hắn cùng khởi binh, sao có thể thấp hơn hắn một cái đầu? Nay đại vương thân thể đau ốm, Lưu Bang lại nhiều lần thúc giục xuất binh, hắn làm thế là muốn giết đại vương đó."

Hộ Triếp tin chắc nói:" Đại vương mới đầu không tự mình xuất chinh, bị hắn trách máng mới dẫn binh tới, ngài đi rồi nhất định sẽ bị Lưu Bang bắt."

"Thần thấy chẳng bằng triệu tập các tướng sĩ bị đại vương phân tán khắp nơi, dẫn dắt họ xuất binh khởi sự. Những huynh đệ đó mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng có đại vương suất lĩnh, bọn thần không sợ gì cả."

Bành Việt ngồi trên vương vị, trong đầu thoáng hiện lúc từng cùng đám bộ tướng vượt núi băng rừng bôn ba tác chiến. Khi đó ông ta thân cường lực tráng, mấy lần đối diện với đại quân của Hạng Vũ tiễu trừ, đều ung dung rút lui. Gặp đội quân nhỏ thì tiêu diệt, gặp đội quân lớn thì đào tẩu. Đám tướng lĩnh của Hạng Vũ hận mình tới nghiến răng nghiến lợi, một dạo chúng coi giết chết mình còn quan trọng hơn giết Lưu Bang.

"Ngươi còn nhớ không, năm xưa khi chúng ta đánh hạ Tuy Dương, Ngoại Hoàng, Hạng Vũ vốn đang giằng co với bệ hạ liền không ngồi yên được nữa, hắn nói với tả hữu thề phải giết ta, trực tiếp suất lĩnh đại quân bỏ bệ hạ, tới bắt ta."

"Thần đương nhiên là nhớ, Hạng Vũ vừa tới, chúng ta liền lấy lương thực rút ngay. Hạng Vũ cứ đuổi mãi, đuổi mãi, đuổi thế nào cũng không kịp, tức thiếu chút nữa hộc máu."

"Ha ha ha, hắn đuổi một cái, ta liền chạy lên phía bắc lấy Cốc Thành của hắn."

"Đúng, ha ha ha, chúng ta khi đó lấy hơn mười vạn hộc lương của Hạng Vũ."

Con người ta già rồi liền thích nhớ lại quá khứ, hai người ngồi đối diện với nhau, mỗi người một câu, trò chuyện điều xưa cũ từng hết sức bình thường phổ thông.

Nói rất lâu hai người đều lệ nóng hoen mi, mặt Bành Việt lại tươi cười, tuy rất nhiều người đã không còn nữa, nhưng ký ức liên quan tới bọn họ vẫn còn vẫn rõ ràng.

"Triếp ... Khi chúng ta còn trẻ suốt ngày tác chiến, nay chúng ta già rồi, các ngươi còn có sức mà đánh, nhưng ta đã không thể cưỡi ngựa, cũng không thể ngồi chiến xa nữa ... Lời tạo phản ấy, ngươi đừng nói tới nữa, lão huynh đệ theo chúng ta nam chinh bắc chiến, nay khó khăn lắm mới yên tâm ở nhà, có con cái ở bên hầu hạ, chúng ta đừng để họ quay về quá khứ nữa."

Nghe lời đó của Bành Việt, Hộ Triếp trầm mặc rất lâu, cuối cùng gật đầu.

Nếu như Lưu Bang đã trách mắng, Bành Việt không thể tiếp tục như vậy nữa, trước tiên ông ta viết thư cho Lưu Bang, trong thư thành khẩn nói ra nguyên nhân. Thần thì bị bệnh, nước Lương mới giảm quân không lâu, binh lực không đủ. Có điều bệ hạ đừng lo, thần ở nước Lương chiêu mộ người trẻ tuổi làm sĩ tốt, sau đó phái đại tướng Hộ Triếp dẫn họ đi chi viện bệ hạ.

Ông ta hạ lệnh Hộ Triếp chiêu binh trong nước Lương, lệnh các đại thần khác chuẩn bị sẵn sàng.

"Đại vương, nước Lương căn bản không có nhiều ngựa như thế."

"Ngươi nói cái gì?"

Bành Việt phẫn nộ nhìn thái phó trước mắt:" Ta biết nước Lương thiếu ngựa, nhưng không thể tới 1000 kỵ binh cũng không gom được chứ?"

Thái phó mặt đỏ gay, ú a ú ớ n ói không nên lời.

Bành Việt vỗ sầm cái bàn trước mặt, phẫn nộ quát:" Bao năm qua ta nể mặt các ngươi theo ta tác chiến, vờ không biết nhưng hành vi của các ngươi, nhưng các ngươi đừng nghĩ ta già cả lú lẫn, dễ lừa gạt ... Cả nước Lương mà không gom được 1000 kỵ binh à?? Trong vòng ba ngày nếu ngươi không gom đủ, chớ trách ta không để ý tới tình nghĩa ban đầu. Thái phó sợ tới run cầm cầm, rối rít vâng dạ.

Nhìn bộ dạng thái phó như thế, Bành Việt có chút không đành lòng:" Chẳng lẽ thường ngày ta thưởng cho các ngươi còn chưa đủ? Nếu chưa đủ, các ngươi có thể nói với ta, vì sao làm ra việc người khác xem thường như thế? Lần này ta chiêu mộ sĩ tốt, bất kể khôi giáp, cờ xí, vũ khí, ngựa xe đều khác rất lớn trước kia .... Chuyện như thế, đừng làm nữa. Lần này ta phải phái người tác chiến cùng bệ hạ, số kỵ binh đó, thế nào cũng phải gom đủ.

Thái phó sau khi đi khỏi vương cung, sắt mặt rất khó coi, ông ta đi đâu gom cho đủ? Nhà thái phó cũng thiếu tiền, ngựa cũng chẳng dư.

............. ............

"Ngài nói cái gì?"

Hán triều sứ giả đang chuẩn bị nghỉ ngơi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn trợn tròn mắt nhìn vị thái phó nước Lương.

"Lương vương, Hộ Triếp, bọn họ muốn tạo phản à?

"Là thế này, Hộ triếp từng nhiều lần ở trước mặt người khác mắng chửi bệ hạ bất công, khuyên Lương ... À Bành Việt tạo phản ... Mà Bành Việt cũng đồng ý, hai người chuẩn bị chiêu mộ sĩ tốt, để Hộ Triếp tập kích bệ hạ ..."

Sứ giả tức thì không ngồi yên được nữa, sợ run người, đây là chuyện lớn. Nghĩ một lúc sứ giả bình tĩnh lại, nếu mình có thể nói với bệ hạ, há chẳng phải là công lớn sao? Hắn lập tức lấy bút, bảo thái phó nói ra tỉ mỉ, đích thân ghi chép lại.

Hôm sau Bành Việt đích thân tiễn biệt Hán sứ, ông ta không hề chú ý thấy, sắc mặt sứ giả khác biệt mấy ngày trước, đối xử với ông ta cũng khách khí hơn nhiều, nụ cười dào dạt trên mặt, mà dưới nụ cười đó ẩn dấu một lưỡi kiếm sắc bén.

Vài ngày sau vị thái phó nước Lương đột nhiên biến mất.

Bành Việt phẫn nộ, cho rằng thái phó sợ tội bỏ chạy, đồng thời báo chuyện này cho Lưu Bang, truy nã thái phó đó trong nước.

.............. ..............

Lưu Bang mặt mày âm trầm ông ta xem lá thư ghi chép chuyện Bành Việt mưu phản, hai tay run lên.

"Phản rồi, lại một kẻ nữa làm phản ... Phản hết rồi, phản hết rồi."

Trần Bình lại vẫn bình tĩnh như trước kia, ông ta nhận lấy lá thư xem chăm chú, xem chốc lát ông ta cau mày. Ông ta lờ mờ nhận thấy nội dung trên thứ không đáng tin cho lắm, nào có chuyện tạo phản mà làm ai ai cũng biết? Nào có chuyện tỏ rõ tạo phản trước rồi chiêu binh sau? Bành Việt dù có già rồi nhưng cũng đâu ngốc tới mức đó?

Ông ta nhìn Lưu Bang, Lưu Bang thời khắc này phẫn nộ tột độ, nghiến răng trèo trẹo:"

Trẫm hậu đãi ông ta như thế, ông ta lại muốn phản à, trẫm hận không thể ăn thịt ngươi!" Trần Bình không tin, thứ mình có thể nhìn thấu, người mưu sâu tính xa như vị này lại không nhìn thấu sao? Nếu người ta nhìn thấu mà không nói thì mình chẳng cần gì phải nói ra nữa.

"Khanh thấy sao, có cần bắt ông ta không?"

"Ông ta còn chưa sẵn sàng mưu phản, trong nước binh lực không đủ, có thể phái một người dẫn vài nghìn quân xông thẳng vào vương cung, bắt Bành Việt là Hộ Triếp, giải ra khỏi nước Lương, vậy là nước Lương được bình định."

"Được, cứ làm theo ý khanh."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất