Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 069: Thợ ngói Tiêu Hà

Chương 069: Thợ ngói Tiêu Hà

Lưu Bang tới nơi này là có mục đích, mục đích chưa đạt, ông ta đâu dễ rời đi: "Nơi này cũng là tẩm cung của trẫm, vì sao trẫm phải đi?"

Lữ hậu không dây dưa với ông ta, nói thẳng: "Doanh, Trường, Hằng cũng là con của bệ hạ, vì sao lại bên trọng bên khinh như thế."

"Làm gì có."

"Khi hai ta không có nhà, Doanh toàn lực làm việc, cho dù là thời chiến, lưu dân vẫn được an bài thỏa đáng, trai tráng đều đi đánh trận, nhưng không để lỡ xuân canh. Liên tục phát đi lao dịch, nhưng bách tính không oán thán dậy đất, bệ hạ không thưởng, thậm chí không khen ngợi được một câu." Lữ hậu tuy không ở trong cung nhưng vấn thấy hết, giọng lạnh lùng bình tĩnh:

"Trường cải tiến máy móc, thời gian qua suốt ngày lăn lộn ngoài đồng ruộng, nghĩ cách cải tiến nông cụ, muốn cống hiến cho thiên hạ, bệ hạ cũng coi như không thấy."

"Hằng đọc sách có thành tựu, Cái công rất yêu quý, nhiều lần nói với thiếp muốn thu nó nhập môn, dạy cho nội dung cao thâm hơn, bệ hạ có biết chăng?"

"Trong mắt bệ hạ chỉ có vị Thích phu nhân kia và nhi tử Như Ý của ả phải không? Chẳng lẽ bệ hạ không sợ?

Lưu Bang đuối lý ương lên:"Trẫm sợ cái gì chứ?"

"Đợi một ngày hai chúng ta đều không còn nữa, vì bệ hạ thiên vị, các hoàng tử khác liên thủ giết chết Triệu vương Như Ý, bệ hạ phải làm sao?"

Tới tận khi Lưu Bang rời Tiêu Phòng Điện, ông ta chẳng thể nói được một câu về Lưu Như Ý, mấy lần thăm dò đều bị Lữ hậu mắng té tát. Lưu Bang chỉ đành rời khỏi nơi này, vừa về tới Tuyên Thất Điện, thừa tướng liền tới tìm.

Tiêu Hà tới tìm Lưu Bang chỉ có một mục đích, xử tử Hàn Tín.

Thái độ của ông ta vô cùng kiên quyết, có ý hoàng đế không đồng ý thì không rời nơi này.

Lưu Bang lấy làm lạ:" Trước kia khanh tiến cửa Hoài Âm hầu cho trẫm, nay lại là khanh kiên quyết thỉnh cầu trẫm xử tử hắn, nguyên cớ là vì sao?"

Tiêu Hà nghiêm túc nói:" Năm xưa thần tiến cử hắn là vì tài năng của hắn, có thể giúp bệ hạ bình định loạn thế, mà nay xử tử hắn là vì thiên hạ mới thái bình, không thể trải qua chiến loạn nữa."

Lưu Bang cười nói:" Trẫm cứ tưởng rằng thừa tướng và Hoài Âm hầu là tri kỷ rất tốt." "Đúng là như thế, có điều chính vì thần hiểu hắn nên mới thỉnh cầu bệ hạ xử tử. Nếu ngày nay bệ hạ khoan thứ cho Hàn Tín, thần đoán trước, trong tương lai hắn nhất định gây loạn, Đại Hán lại phải trải qua chiến họa."

Vì thừa tướng đứng trước mặt Lưu Bang đã già rồi, những năm qua, ông ta đại khái là người bận rộn nhất trong tập đoàn của Lưu Bang. Đám người Lưu Bang phá sập nhà cửa vốn có, còn Tiêu Hà là thợ ngói, ông ta dựng lên một tòa nhà cao tầng mới tên là Đại Hán trong đống đổ nát.

Ông ta tuyệt đối không dung thứ cho bất kỳ ai phá hỏng tòa nhà này, ông ta không muốn nhìn chiến tranh lần nữa cuốn qua cuộc mảnh đất này. Nửa đời trước của ông ta chiến đấu với chiến hỏa, mà nửa đời sau của ông ta, chiến đấu với những kẻ dã tâm. Ông ta kiên quyết ủng hộ Lưu Doanh, vì ông ta biết, Lưu Doanh kế vị, chiến loạn sẽ rời xa, thiên hạ có thể thực sự biến thành thế giới thái bình.

Mảnh đất này thực sự quá cần hòa bình, trải qua mấy trăm năm chiến loạn, mấy trăm vạn người chiến tử, phía sau vô số đóa hoa tư tưởng nở rộ, mơ hồ nghe thấy được tiếng gào khóc của mảnh đất này.

Sau khi làm thừa tướng, trong mười năm qua, Tiêu Hà luôn vì dân làm chủ, làm những việc cải thiện dân sinh, vỗ về bách tính các nơi, muốn bọn họ có cuộc sống tốt đẹp. Tư tưởng này của Tiêu Hà được kế thừa ở đầu thời Hán, người kế thừa của ông ta, cho dù là hoàng hậu chuyên quyền ngang ngược, bất kể là kẻ địch đố kỵ, bất kỳ là vị lão tứ không muốn tiết lộ tên nào đó, đều tiếp tục đi theo con đường của Tiêu Hà.

Nếu nói Văn Cảnh chi trị là cơ sở để Hán Vũ đế chinh phạt cường địch, vậy Tiêu Hà chính là co sở cho Văn Cảnh chi trị.

Đối diện với lời khẩn cầu của thừa tướng, Lưu Bang tựa hồ nghĩ tới điều gì:" Những lời này của thừa tướng cũng là ý của hoàng hậu à?

Tiêu Hà thất kinh:" Bệ hạ cớ gì nói lời ấy?"

Lưu Bang nhếch miệng cười:" Nói đùa thôi, trẫm sẽ không bỏ qua cho Hoài Âm hầu, hắn hai lần mưu phản, nếu còn bỏ qua cho hắn, chư hầu thiên hạ sẽ đều học theo mất."

Tiêu Hà thỏa mãn hành đại lễ với Lưu Bang:" Thế thì tốt quá."

Tiễn thừa tướng đi rồi, Lưu Bang quyết định đích thân tới gặp Hoài Âm hầu.

Nhìn thấy Hàn Tín bẩn thỉu nhếch nhác, toàn thân thương tích, Lưu Bang khó nói lên tư vị thế nào, ông ta có chút tức giận :" Vì sao sỉ nhục Hoài Âm hầu như thế?"

Ngục lại có sao đáp vậy:" Đó là mệnh lệnh của hoàng hậu, cứ mỗi ba ngày phải chấp hành hình phạt roi với tội phạm ... Cứ mỗi bảy ngày phải ..."

"Được rồi, sau này đừng làm thế nữa."

"Vâng!"

Lưu Bang cách chấn song gỗ nhìn Hàn Tín bên trong:" Ngươi hà tất phải làm thế?"

Hàn Tín ngẩng đầu lên, trong mắt chẳng có lấy một chút sợ hãi nào:" Bị người ta che mắt."

"Ồ!" Lưu Bang nghe ra Hàn Tín tựa hồ có ý nhún mình, phải biết rằng cái khúc xương cứng này sau khi bị mình bắt chưa từng chịu yếu thế, điều này làm Lưu Bang mừng rỡ:"

Mặc dù bị người khác xúi bẩy, nhưng ngươi hai lần mưu phản, tội không thể tha, trẫmquyết định xử tử ngươi, chỉ tiếc cho tài năng của ngươi."

Lưu Như Ý lắc đâu, hắn ngồi trong Thiên Lộc Các, nhưng tâm tư hoàn toàn không ở việc học tập, thần sắc ủ rũ, tinh thần hoảng hốt. Chuyện mọi người ngăn hắn, không cho hắn tới phong quốc, làm cho hắn không sao hiểu được, hắn cho rằng mọi người coi thường mình, điều này khiến tâm tư chứng minh bản thân lại càng mạnh mẽ.

Có lẽ là bởi vì tướng mạo trời sinh, hoặc có lẽ là vì bị mẫu thân ảnh hưởng, Lưu Như Ý tựa hồ từ rất nhỏ đã bắt chước Lưu Bang. Từ nhất cửa nhất động đều cố ý học theo thần thái của Lưu Bang, cuối cùng hắn thành thói quen, dần dần trở thanh một Tiểu Lưu Bang từ hình tượng tới thần thái đều giống Lưu Bang như đúc.

Cũng không biết hắn muốn lập công dựng nghiệp, rốt cuộc là suy nghĩ của hắn, hay là vì mô phỏng Lưu Bang nên cho rằng Lưu Bang nên có chí hướng đó.

"Tam ca."

Lưu Hằng lên tiếng nói:" Tam ca có lòng tận lực vì thiên hạ, đệ vô cùng kính phục. Có điều chúng ta chưa tới tuổi như đại ca, cũng không dám nói là nhất định có năng lực cai trị tốt địa phương, huynh muốn chứng minh năng lực của mình thì càng phải học đạo lý trị quốc cho tốt, chứ lãng phí ngày tháng thế này thì ích lợi gì?"

Lưu Như Ý miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

"Tứ đệ nói có lý, ta sẽ không lãng phí thời gian nữa."

Cái công đang nghỉ ngơi ở phía trước, nghe được những lời này của Lưu Hằng, không kìm được gật đầu.

Trong tất cả những hoàng tử mà ông dạy bảo, ông thích nhất là Lưu Hằng, Lưu Hằng thông binh, bất kỳ thứ gì cũng chỉ nhìn một lượt là học được. Đồng thời hắn cũng hết sức chịu khó, không vì thông minh mà lơ là học tập. Nhưng phàm gặp phải vấn đề không hiểu, sẽ nhiều lần tới thỉnh giáo ông ta. Hắn đọc sách không phải là vờ học, mà là học thật sự, trong tất cả các hoàng tử, hắn là người thành thục nhất.

Cái công tán thưởng gật đầu, quay đầu lại một cái, vừa vặn nhìn thấy một cái đầu dán sát trước mặt mình, ông giật mình, ngả người ra sau, nhìn kỹ lại, té ra là công tử Trường.

Lưu Trường đi học lại rồi, trải qua mấy ngày buồn bã, được Lữ hậu dỗ dành, nó nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ vô tâm như trước, giống lúc này đây cười ngốc nghếch nhìn chằm chằm Cái Công.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Đệ tử có chuyện này muốn thỉnh giáo lão sư."

"Nói mau, đừng làm lỡ việc đọc sách!"


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất