Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 071 : Kiếm thánh Công tử Trường

Chương 071 : Kiếm thánh Công tử Trường

"Thủa ban đầu, không có vạn vật, hết thảy đều hỗn độn làm một, cũng không có sáng tối, như chỉ là hư không chẳng có gì. Không có hình dáng cũng không có tên gọi, nhưng nó có một thứ thống nhất mà bất biến, có thể thích ứng với các loại nhu cầu. Chim có nó bay được, cá có nó bơi được, vạn vật có có liền có sinh mệnh, bất kỳ việc gì có nó đều sẽ thành công."

"Mọi người đều dùng nó, nhưng không biết tên nó. Không nhìn thấy hình của nó, đó là đạo. Vạn vật đều lấy dùng, nhưng nó không giảm bớt, lại phục vụ cho nó, nhưng nó không tăng lên. Ai có được đạo, người đó khiến thiên hạ phục tùng, làm thiên hạ chỉnh tế như một." Cái công giọng đều giảng bài:


"Nói quá hay quá đúng!" Lưu Trường lên tiếng khen, hận không thể nhảy lên vỗ tay cho lão sư:

Cái bộ mặt tiểu nhân nịnh bợ này làm mấy hoàng tử đều chẳng hiểu ra làm sao, thằng nhãi này hôm nay làm sao lại cung kính với Cái công như thế?

Lưu Trường biểu hiện khác thường, không ngủ gật, không ngây người, nó chuyên chú nghe lão sư giảng bài, thậm chí còn chủ động đặt câu hỏi. Lần trước nó có bộ dạng này đã cướp mất tuấn mã của Như Ý.

Vì thế mấy ca ca của nó đều sinh lòng cảnh giác, tuyệt đối không để thằng nhãi này lừa gạt, ai biết nó đang ấp ủ mưu đồ xấu xa gì.

Quả nhiên vừa mới tan học, Lưu Trường mang bộ mặt ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Như Ý:" Ca ~~~"

"Không cho mượn." Lưu Như Ý tuyên bố ngay:

"Đệ không mượn huynh cái gì ... Đệ có nạn xin huynh giúp đỡ thôi."

"Không giúp."

"Đại vương, huynh thân là chư hầu, sao có thể vô tình như thế chứ?"

"Ta vô tình như thế đấy."

Không thuyết phục được Như Ý, Lưu Trường nhìn sang Lưu Hằng và Lưu Khôi, suy nghĩ chốc lát liền lắc đầu không lên tiếng.

Nhìn thấy một màn này, Lưu Như Ý lửa giận ngút trời:" Ngươi có chuyện thì gọi đại vương, không có chuyện thì gọi Như Ý, sao ngươi không đi hãm hại những ca ca khác của ngươi ? Cứ nhắm vào ta không tha?"

Lưu Trường chẳng buồn đáp, phủi mông về chỗ.

Cái công buổi sáng dạy học, truyền dạy kiếm pháp chỉ vào lúc chập tối, thời gian khác trong ngày, Lưu Trường nhàn rỗi buồn chán. Nó rất cần một người luyện kiếm với mình, vốn muốn Như Ý luyện cùng, nhưng hắn không muốn, còn về phần tứ ca và Lưu Khôi thì thôi vậy, họ đều rất tốt với mình, nếu làm họ bị thương thì làm sao?

Lưu Trường cau mày, bắt đầu suy nghĩ, mình còn có những kẻ đáng ghét nào để luyện kiếm cùng nữa nhỉ?

Như Ý, Thích phu nhân, Phàn Khanh, a phụ, Tào phu nhân, Phàn Kháng, Phàn Thị Nhân, Chu Thắng Chi, Chu Á Phu, Chu Kiên ... Ừm, Như Ý, Như Ý ...

Đột nhiên Lưu Trường đột nhiên vỗ mạnh đùi, đúng rồi, sao lại quên hắn được cơ chứ?

"Công tử."

Loan Bố cung kính đứng trước mặt Lưu Trường, đây là lần đầu tiên Lưu Trường gọi hắn vào hoàng cung, dù sao thì trong hoàng cung có Lữ hậu trông coi, không cần tên xá nhân hắn trông chừng.

Lưu Trường tay cầm gậy gỗ, cũng cung kính đáp lễ:" Chuyện là thế này, theo lệnh phụ hoàng, ta luôn học tập kiếm pháp, khổ cái là không có ai luyện tập cùng."

Loan Bố gật đầu:" Kiếm, quân tử chi nghệ dã, không thể không học. Thần sẵn lòng luyện kiếm cùng công tử."

Lưu Trường tìm một chỗ trống, hai người đối diện với nhau, Lưu Trường chỉ công, Loan Bố chỉ thủ.

"Giết!"

Lưu Trường quát to một tiếng, nhảy về phía trước mấy bước, học theo bộ dạng Cái công, rút kiếm thật nhanh, đâm vào bụng Loan Bố. Loan Bố nghiêng người tránh đi, hai tay cầm kiếm gỗ vung lên hướng về phía cổ Lưu Trường, kiếm gỗ dừng sát cổ nó.

Lưu Trường không hài lòng:" Không phải đã nói chỉ thủ không công sao?"

"Khụ, xin công tử thứ tội, chỉ là tư thế vừa rồi của công tử thực sự quá thích hợp để chém xuống ... Thần không kìm được."


"Ồ ... Sau này ngươi ngàn vạn lần đừng lấy kiếm thật luyện cùng ta."

Lưu Trường vốn định chọn hồng mềm để bóp, nhưng nó không ngờ, Loan Bố trông rất yếu ớt lại chẳng phải hồng mềm gì hết. Kiếm pháp của tên này hoàn toàn khác với Cái công, phóng khoáng mạnh mẽ, kiếm pháp của Cái công là đâm, trực tiếp đâm vào mi tâm, cổ, mắt, tim, còn kiếm pháp của Loan Bố luôn nhè chém nó mà chém ... Ngươi là xá nhân hay là đao phủ thế hả?

Lưu Trường rốt cuộc cũng phát hiện ra, cái gọi là văn nhân của thời đại này đều là một đám mãng phu, không đâm hai mắt ngươi thì chặt đầu ngươi, hoặc nói cách khác, thời đại này không có văn nhân. Đại khái là cầm sách lên có thể nói lý, cầm kiếm lên cũng có thể nói lý, mặc dù phương thực khác nhau nhưng mục đích đều là để nói lý cả.

Lưu Trường huấn luyện rất gian nan, nó vốn không phải là đối thủ của Loan Bố, bất kể dùng thủ đoạn ti tiện thế nào cũng không thể đâm đối phương được một lần.

Có điều Loan Bố cũng không hề nhẹn nhõm, hắn liên tục nhíu mày, đánh lui vài đợt tiến công của Lưu Trường, lúc Lưu Trường nghỉ thở, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng.


"Công tử học đâu ra kiếm pháp này thế?"

"Theo học một vị cao nhân, ông ấy lợi hại hơn ngươi nhiều."

"Công tử, kiếm pháp người học quá độc ác, ra tay nhanh, mỗi lần đều chĩa thẳng vào chỗ yếu hại, muốn đoạt mạng người ta, không có chút nương tay nào, toàn lực tấn công, đây là kiếm pháp du hiệp, không phải quân tử chi kiếm như thần."

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói kiếm pháp độc ác à? Ngươi chặt đầu người ta là quân tử sao? Kiếm pháp là kiếm pháp, làm gì có độc ác hay không!" Lưu Trường lớn tiếng phản bác:

Loan Bố tức thì không đáp lại được, công tử nhìn như thiếu đứng đắn, nhưng lần nào nói ra cũng rất có đạo lý, làm người ta không phản bác được, quả thực là thông tuệ.

Chập tối hôm đó Lưu Trường thao luyện với Cái công, Cái công nhìn một cái liền hỏi:" Ngươi luyện kiếm với người ta à?"

"Thế mà sư phụ cũng nhìn ra sao?"

"Ngươi cứ luôn bất giác nghiêng người né chém, nhưng ta chưa bao giờ dùng đòn chém, đối thủ của ngươi tựa hồ thích chém người?"

Lưu Trường lập tức nói:" Đúng thế sư phụ, người đệ tử tìm đối luyện cực kỳ coi thường kiếm pháp của đệ tử, nói cái gì mà đệ tử học thứ kiếm pháp không ra gì mà du hiệp mới học, căn bản là vô dụng. Còn nói kiếm của hắn mới là quân tử chi kiếm, kiếm của đệ tử không có đạo đức, bất nhân bất nghĩa, đê tiện cực độ."

Đến Cái công lúc này cũng chẳng vô vi được nữa, mặt tối sầm:" Quân tử chi kiếm hả? Được, ngươi lại đây, ta dạy ngươi hai chiêu, mai ngươi tìm hắn luyện tập."

"Hì hì hì, được ạ."

Lưu Trường nhìn chằm chằm vào Loan Bố, bước dài tới một bước, trường kiếm trong tay đâm vào bụng hắn. Loan Bố lần nữa tránh đi, kiếm gỗ thuận thế chém xuống cổ Lưu Trường, một kích không trúng, Lưu Trường khom gối ngồi xuống mộc kiếm đẩy về phía trước! Loan Bố chém hụt, còn mộc kiếm trong tay Lưu Trường bay ra, đập vào đũng quần Loan Bố.

Loan Bố hự một tiếng, ném mộc kiếm, hai tay ôm đũng quần, mặt thay đổi liên tục, toàn thân run khẽ, mãi hồi lâu mới nói được:" Công ... Công tử ... Đây, đây là kiếm pháp gì?"

"Sư phụ nói, đây mới là kiếm tiểu nhân, chuyên môn đối phó với quân tử."

"Công ... Công tử ... Vị lão sư này, này của người ... Ông ấy thiếu đạo đức."

Lưu Trường mỗi ngày đều thao luyện kiếm pháp, cuộc sống rất phong phú, chỉ tiếc là y phục lại rách mấy chỗ, rốt cuộc không thoát khỏi ăn đòn. Có điều Lữ hậu không phản đối nó luyện kiếm pháp, biết nó chính thức theo Cái công luyện kiếm, Lữ hậu còn đích thân mang thịt khô tới cho Cái công, làm lễ bái sư, đồng thời dặn dò:" Thằng bè này ngang ngạnh, nếu có chỗ vỗ lễ, xin ngài bao dung."

….

Tên Bố thời đó có vẻ phổ biến nhỉ, Anh Bố, Loan Bố, sau còn có anh Lữ Bố.

Mình cứ nhớ mãi chuyện cười này.

Đổng Trác ngồi trong phòng gọi:” Lữ Phụng Tiên con ta đâu?”

Lữ Bố cầm kích đi vào đáp:” Bố đây!”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất