Chương 072: Kiếm thánh công tử Trường. (2)
Chuyện Lưu Trường luyện kiếm cũng bị các hoàng tử khác biết rồi, nhưng khi họ biết Lưu Trường theo Cái công luyện kiếm thì thấy khó tin, Cái công thì hiểu kiếm pháp gì chứ? Vì sao không theo người thực sự hiểu kiếm pháp học?
Như Ý dương dương đắc ý nói với Lưu Trường:" Nếu như đệ không tìm được người luyện kiếm cùng thì có thể học ta, cần gì phải làm khó Cái công chứ?"
Lưu Trường cười lạnh:" Hay là ngươi luyện với Cái công đi?"
"Cái công là thầy ta, sao có thể chĩa kiếm vào ông ấy?"
"Vậy hai chúng ta luyện nhé?"
"Ngươi là đệ đệ ta, sao ta có thể dùng kiếm với đệ?"
Sau nửa tháng luyện kiếm với Cái công, Lưu Trường rốt cuộc quyết định ra ngoài thử chiêu với mấy thằng nhãi con kia. Nó chuẩn bị kỹ càng, trước tiên là ăn no một bữa, sau đó là mang theo kiếm gỗ của mình, theo người của thượng phương lấy danh nghĩa đi xem nông cụ mới để ra ngoài. Nửa đường tiễn Loan Bố đi, Lưu Trường rốt cuộc cũng tìm thấy mấy đứa kia ở ngoài cửa hoàng cung.
Lúc này nhân số bọn chúng càng đông.
Đám người này cũng mang theo gậy gỗ, đại khái lần trước tay không bị thua thiệt, lần này tuy trước mặt chỉ có Lưu Trường, nhưng bọn chúng vẫn hết sức cẩn thận, thi thoảng nhìn xung quanh, sợ từ đâu đó xông ra một đám người đánh bọn chúng.
"Đừng nhìn nữa, chỉ có một mình ta thôi." Lưu Trường kiêu ngạo nói:
"Một mình ngươi cũng dám tới nạp mạng à?" Phàn Kháng cười gằn:
"Nạp mang?" Lưu Trường từ từ hạ kiếm gỗ xuống, mặt mày nghiêm túc oai dũng nói:" Ta khác với các ngươi, từ nhỏ ta đã du lịch khắp nơi, từng theo rất nhiều người học tập. Ở nước Tề ta từng cùng một cao nhân ẩn sĩ luyện tập kiếm pháp, học bảy tám năm, ngoài thành gặp tặc khấu, trận đó ta chém hơn ba mươi tên ... Có gian nhân xúi bẩy Hoài Âm hầu tạo phản, trong vòng vây ba trăm giáp sĩ, ta vẫn lấy thủ cấp đối phương. Vốn ta không muốn làm khó các ngươi, nhưng hôm nay các ngươi ức hiếp người quá lắm, ta liền không khách khí nữa."
Lưu Trường chĩa thẳng kiếm gỗ về phía bọn chúng, thần sắc càng thêm trang nghiêm, rất có dáng vẻ cao thủ.
"Ngươi ngay cả kiếm thật cũng không có mà dám bốc phét thế à?" Đám choai choai chế giễu, nhưng kỳ thực nhìn Lưu Trường cầm kiếm rất ra dáng có hơi sợ:
"Ta học kiếm một năm, có thể dùng kiếm sắt, thêm một năm nữa dùng nhuyẽn kiếm, lại thêm một năm nữa, bất kể thứ gì cũng có thể dùng làm kiếm ... Đó là chân lý của kiếm pháp, một cành cây cũng có thể giết người." Lưu Trường tạo dáng vẫy tay, trầm giọng nói:" Các ngươi từng đứa lên hay lên cả một lúc?"
Cả đám thấy Lưu Trường dáng vẻ nghiêm nghị, đưa mặt nhìn nhau, Chu Thắng Chi nhìn quanh, nhưng không đứa nào chịu lên, có đứa còn lén lút lùi lại phía sau, để người khác đứng trước.
Có đứa lùi liền có đứa lùi sâu hơn, cơn sợ hãi cứ thế lan đi.
"Nếu như các ngươi không lên, vậy thì ta lên, giết!!!" Lưu Trường thình lình quát lớn, xông thẳng tới, xuất kiếm như cuồng phong bạo vũ, như gió táp mưa sa, khí thế dời non lấp biển:
"Mẹ ơi cứu con!"
"Á!!" "Ối" "Hu hu!"
Cả đám gào khóc vứt vũ khí trong tay đi chạy như điên, đầu cũng không quay lại, tán đi khắp nơi.
"Ê, đừng chạy! Ta còn chưa đánh nhau với các ngươi mà! Này!!!" Còn chưa đâm được phát nào đối thủ đã chạy sạch, Lưu Trường xách kiếm đuổi theo, vừa đuổi vừa gọi như cầu xin:
Xin người ta đứng lại đánh nhau với mình.
Mãi mới bắt được một đứa.
"Bọn ta bướng bỉnh, không biết lễ số, mạo phạm công tử, mong công tử tha mạng." Chu Thắng Chi chẳng ngờ thường là tên cầm đầu, té ra là thằng đê hèn, không đánh mà quỳ trước mặt Lưu Trường, cúi đầu nói:
Lưu Trường thở hổn hển, kiếm gỗ trong tay chĩa thẳng vào mi tâm Chu Thắng Chi, thằng này chạy thật là nhanh.
Nghe thấy Chu Thắng Chi đã chịu thua, Lưu Trường do dự chốc lát rồi thu kiếm lại:" Thôi vậy, ta cũng không thèm chấp đám trẻ con các ngươi .. Thế này đi, ngươi gọi hết bọn chúng lại đây thỉnh tội với ta, chuyện này coi như qua!!"
"Công tử nói thật chứ?" Chu Thắng Chi có chút kích động ngẩng đầu lên, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì đó, hơi do dự hỏi:" Công tử sẽ không bảo ta lừa bọn chúng tới, sau đó giết chết từng đứa chứ?"
Còn không đợi Lưu Trường trả lời, Chu Thắng Chi đã quay đầu đi, run giọng nói:" Ta sẽ không bán đứng huynh đệ đâu, tất cả mọi tội lỗi sẽ do một mình ra chịu, nếu công tử muốn giết, xin hãy giết ta, bỏ qua cho đám huynh đệ của ta."
Lưu Trường ngẩn người, dường như có thứ gì đó trong huyết mạch thức tỉnh, nó vội đỡ Chu Thắng Chi lên:" Đúng là một tráng sĩ, ta không ngờ ngươi còn có lá gan như thế. Giỏi! Ta cốn định lừa tất cả các ngươi tới để giết chết, nhưng vì câu này của ngươi, ta liền tha cho các ngươi!”
"Đa tạ công tử!" Chu Thắng Chi lệ nóng tràn mi, nắm lấy tay Lưu Trường, hai người ngay tại chỗ diễn một màn "hiền vương được trung thần."
Cách đó không xa đám giáp sĩ luôn nhìn về phía này, mặt thiếu tự nhiên quay đi, cái bọn nhóc này thật biết chơi.
"Được rồi, ngươi về đi, nói với các huynh đệ, ta xá miễn cho bọn chúng, bảo bọn chúng không cần lo lắng nữa." Lưu Trường rộng lượng nói:
"Không, xin công tử đợi một chút, tại hạ đi gọi bọn chúng tới bái kiến công tử."
"Được!
Chu Thắng Chi đi rồi, Lưu Trường vẫn đứng đó đợi.
Đợi rất lâu rất lâu cũng không thấy bóng dáng Chu Thắng Chi đâu, nhưng Lưu Trường hoàn toàn không sốt ruột, nó nhìn xung quanh chỉ thấy đáng tiếc. Nếu Loan Bố ở đây, hắn sẽ nói với mình một câu:" Công tử, hắn sẽ không quay lại đâu."
Tới khi đó mình có thể làm mặt ngầu, lớn tiếng nói:" Ta lấy lễ quốc sĩ mà đối đãi, hắn ắt sẽ tới."
Trong đầu tưởng tượng ra bộ dạng ngời ngời phong độ của mình, Lưu Trường không nhịn được cười như thằng ngốc.
Cứ như thế đợi hơn nửa canh giờ, Lưu Trường vác kiếm gỗ, ngồi trên mặt đất vẽ một hình người. Khi nó đang hồ nghi, có phải là thằng chết tiệt đó lừa mình hay không thì rốt cuộc ở đằng xa truyền tới tiếng bước chân. Lưu Trường vội ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Chu Thắng Chi dẫn một đám người, lớn tiếng nói gì đó với bọn chúng, dẫn chúng tới trước mặt Lưu Trường.
Trong mắt đám này còn toát ra vẻ sợ hãi, những lời vừa nãy của Lưu Trường thực sự có chút đáng sợ, cái gì mà ra tay chém ba bốn chục người, nói cứ như thật, thiếu chút nữa dọa bọn chúng đái ra quần.
Chu Thắng Chi không sợ, dẫn đầu hành lễ với Lưu Trường, nói:" Công tử, mọi người đã tới, xin công tử khoan thứ!"
"Ha ha ha, tốt!" Lưu Trường cười lớn:" Có những ai thế?"
Chu Thắng Chi liền giới thiệu:" Hai vị này là liệt đệ, Á Phu, Kiên."
Lưu Trường chỉ thấy cái tên Chu Á Phu này rất quen tai, tựa hồ trong tương lai là đại tướng quân? Thống soái Liễu Doanh gì đó. Còn về phần Chu Kiên thì nó hoàn toàn không biết. Hai đứa này đều cúi đầu, mũi Chu Á Phu còn chảy nước mũi, chẳng thấy bóng dáng của đại tướng quân đâu.
"Hai vị này thì đại khái công tử cũng biết, đều là nhi tử của Vũ Dương hầu, Phàn Kháng và Phàn Thị Nhân."
Hai người có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, nhưng không dám nói gì cả.
Lưu Trường trầm ngâm chốc lát nói:" Năm xưa Vũ Dương hầu ở Hồng Môn Yến từng cứu a phụ ta, ta nể mặt phụ thân các ngươi khoan thứ cho tội trạng của các ngươi!"
"Đa tạ công tử!"
Nghe thấy Lưu Trường khen a phụ của mình, cả hai đều kiêu ngạo ngẩng đầu lên, mặt đầy hoan hỉ.
Những đứa khác có hơi cuống, đều nhìn Chu Thắng Chi, dường như đang nói, mau lên, sao chưa giới thiệu tới ta?
"Vị này là nhi tử của thừa tướng, Tiêu Diên."
"Cái gì? Tiêu Viêm à? Tên hay lắm, thừa tướng thật biết đặt tên." Lưu Trường trố mắt nhìn " Tiêu Viêm " rồi gật gù ra vẻ:" Thừa tướng xếp hàng thứ nhất trong số công thần khai quốc, là người ta vô cùng kính phục, có lòng theo ông ấy học tập, ngươi cũng đứng lên đi."
Tiêu Diên đứng đậy cười ngốc nghếch, nói dễ nghe một chút là thật thà chất phác, nói khó nghe một chút là trông ngu ngu, không giống giống của thừa tướng lắm.
"Vị này là Trần Mãi, chính là nhi tử Hộ Dũ hầu."
"Ừm, khi thảo phạt Hung Nô, Hộ Dũ hầu từng bày kế cứu a phụ ta, mời đứng dậy."
"Đa tạ công tử."
Tới lúc này mọi người đã không còn sợ Lưu Trường nữa, ai nấy đều vô cùng hoan hỉ.