Chương 081: Bọn tiểu tử ngốc của Lưu gia. (2)
Tuy Lữ hậu mắng Lưu Trường như thế, hôm sau nó vẫn có nguyên bộ y phục mới, mới từ chân tới đầu.
"Ha ha ha, sao, có đẹp không, đây là thượng y, đây là hạ thường!"
Lưu Trường đi mấy vòng quanh Thiên Lộc Các, nó phủi phủi bụi không tồn tại ở áo trên, lại còn cố ý nhấc áo cao lên, khoe ra hạ thường của mình, mặt đầy vẻ đắc ý. Nó nghênh nghênh cái mặt nhìn Như Ý, đợi Như Ý lên tiếng. Trước kia mỗi lần nó có trang phục mới tới khoe khoang, Như Ý liền châm chọc nó: Hôm nay chuẩn bị gả đi à?
Nhưng lần này Lưu Như Ý lờ nó đi, hắn ngồi ngây ra ở chỗ của mình, mặt mày trắng bệch, hốc mắt sưng đỏ, đờ đẫn nhìn về phía trước, dường như đột nhiên thấp đi một đoạn.
Lưu Trường khoe khoang chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Lưu Như Ý, thi thoảng quay đầu sang nhìn hắn.
"Như Ý."
"Như -- Ý!"
"Ca."
"Đại vương."
Lưu Trường đưa tay ra chọc vào mặt Lưu Như Ý thì hắn mới có phản ứng, quay đầu sang nhìn nó.
"Hôm nay luyện kiếm với ta đi."
"Hay là ra ngoài cung chơi, theo ta đi dự tiệc."
"Đi cưỡi ngựa không?"
"Trường đệ, đừng quấy rầy tam ca nữa, qua bên kia ngồi đi." Người lên tiếng là Lưu Hằng:
Lưu Trường có hơi miễn cưỡng, mồm nó còn lẩm bẩm cái gì đó rồi mới rời chỗ ngồi. Lưu Hằng ngồi xuống bên Như Ý nói:" Tam ca, Cái công nói, cuộc đời này họa phục đi liền với nhau, có vài chuyện hôm nay nhìn là họa, nhưng sau này biết đâu lại là phúc. Âm dương biến hóa, chuyện trong đó chúng ta nhìn không thấu."
"Mạnh Tử cũng nói, ông trời muốn trao sứ mệnh trọng đại cho một ai đó, trước tiên nhất định khiến người đó nội tâm thống khổ, gân cốt mệt nhọc, thân thể phải chịu đói khát ..."
"Ừ." Lưu Như Ý rốt cuộc cũng không đờ đẫn nữa, hắn gật đầu, miễn cưỡng mỉm cười:
Sau khi tan học, Lưu Như Ý đang định đứng dậy rời đi, Lưu Khôi và Lưu Hữu liền lập đội ngăn hắn lại. Lưu Khôi cười có hơi chua chát, nhẹ nhàng nói:" Tam ca, đệ từ nhỏ chỉ có một thân một mình, dù muốn gặp mẹ ruột cũng không biết đâu mà tìm. Nghe nói tam ca ở một mình trong điện, nếu cảm thấy cô độc có thể tới tìm bọn đệ ... Chỗ bọn đệ cũng chẳng có ai, chỉ có mấy cung nữ già."
Lưu Như Ý tất nhiên là đồng ý với bọn họ.
Đi được rất lâu nghe thấy có người gọi sau lưng:" Như Ý!"
Lưu Như Ý quay đầu bất lực nhìn Lưu Trường.
"Hôm nay trong ngươi không có tinh thần lắm."
Lưu Như Ý yên lặng nhìn nó không đáp.
Lưu Trường hơi do dự cởi đai lưng của mình ra, nhìn đai lưng mới của mình, do dự rất lâu, cắn răng đi tới, cởi đai lưng của Lưu Như Ý, buộc cái của mình vào hông Như Ý. Cái đai lưng của nó hơi ngắn, phải dùng rất nhiều sức mới miễn cưỡng buộc được, sau đó nhìn Như Ý gật gù:" Thế này trông có tinh thần hơn rồi đấy!"
"Ngươi ..." Lưu Như Ý hơi kinh ngạc nhìn Lưu Trường, cười xoa đầu nó: " Tâm ý ta nhận rồi, đệ tự đeo đi, quá ngắn."
Hắn đang định cởi ra thì Lưu Trường mắng:" Không được sờ đầu quả nhân. Còn nữa không cho không nhận quà của quả nhân. Nếu không tương lai quả nhân cho ngươi đi xây vương cung, còn nấu ngươi."
"Ha ha ha, rốt cuộc là đi xây vương cung hay là nấu?"
"Chậc, xây vương cung trước, xây xong mới nấu." Lưu Trường không nói thêm nữa, buộc đai lưng của Lưu Như Ý rồi chạy mất:
Khi Lưu Như Ý một mình quay về trong điện, đám hoạn quan đều cúi đầu, những cung nữ vốn có đều không còn ở đây nữa, số hoạn quan này đều mới tới. Tuổi Như Ý đã khá lớn rồi, không thể ở riêng cùng cung nữ. Hắn đang định cởi áo ra thì có người gọi:" Tam đệ."
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, thái tử Lưu Doanh từ phòng trong đi ra, trông Lưu Doanh có vẻ lúng túng, thậm chí không dám nhìn đệ đệ, thần sắc rất bất an. Cho dù là thế hắn vẫn đi tới bên cạnh Lưu Như Ý:" Tam đệ ... Ta .."
"Ca ..." Lưu Như Ý vừa mới lên tiếng thì nước mắt đã chảy ra, hắn cha chán, nước mắt chảy không ngừng:
"Ta có lỗi với đệ." Lưu Doanh ôm lấy huynh đệ:
"Ca!" Lưu Như Ý khóc to trong lòng nhị ca, hai huynh đệ ôm nhau:" Ca, đệ không trách huynh ... Đệ chỉ nhớ a mẫu ... Đệ biết a mẫu không được thông minh cho lắm ... Đệ nhớ, rất nhớ ..."
"Ta biết, ta biết." Lưu Doanh khẽ vỗ vỗ lưng Như Ý:" Ta đảm bảo phu nhân sẽ không phải chịu khổ."
....................... ....................
Bên trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu tay cầm gậy gỗ nhỏ, khe võ vỗ vào lòng bàn tay còn lại:" Nói đi, đai lưng của con đâu? Hôm nay mới thay cái mới, đi đâu mất rồi?"
"Con, con đổi với người ta!"
"Với ai?"
"Đổi, đổi với Chu Thắng Chi!"
"Hôm nay con có xuất cung đâu?"
"Con ..."
"Muốn nói thật hay muốn ăn đòn?"
Lưu Trường nhắm mắt lại:" A mẫu đánh đi."
"Đem đai lưng ta đưa con để tặng cho Như Ý, thiên hạ thực sự có loại nhi tử bất hiếu như thế à?" Lữ hậu lạnh lùng hỏi:
Lưu Trường sững người, vội vàng nói:" Không phải ạ ... A mẫu, con biết người ghét Thích phu nhân, con cũng ghét ả, nhưng Như Ý ... Hắn rất đáng thương ... Con không biết trong lòng hắn khổ thế nào ... Chỉ là, nếu, nếu như có một ngày a mẫu cũng bỏ con lại một mình mà đi, con không tìm thấy a mẫu nữa, con sẽ không chịu nổi ..."
Lữ hậu giơ gậy gỗ lên mãi không đánh xuống được, do dự hồi lâu, cuối cùng cất đi.
……………. …………….
"Nghe nói Hoài Nam vương tích trữ lương thảo, chiêu binh mãi mã, là muốn làm gì?" Hán Sứ cầm thư tín của Lưu Bang lớn tiếng rống với Anh Bố quỳ trước mặt:
Anh Bố uất nghẹn quỳ trên mặt đất, mặt đỏ bừng bừng, trợn mắt mà nhìn.
Giây phút ấy, Hán sứ thực sự hoài nghi, có phải tên này muốn chém mình không?
Có điều trước khi đến nước Hoài Nam, hắn đã biết sứ mệnh của mình, cho dù có chết ở đây cũng không được sợ hãi. Nếu hắn bị giết chết, người nhà của hắn sẽ được an bài thỏa đáng, nhi tử của hắn sẽ được kế thừa tước vị của hắn, còn thăng lên một cấp. Hắn cắn chặt răng, tiếp tục lớn tiếng đọc nội dung sau đó.
Quả nhiên đọc được một nửa, Anh Bố đã không nhẫn nhịn được nữa, hắn nhảy dựng lên, giật lấy chiếu thư, mắng lớn:" Quả nhân tạo phản bao giờ, đây là tên gian tặc nào vu cáo quả nhân?"
Sứ giả không nhường nhịn chút nào:" Hoài Nam vương cướp đoạt chiếu lệnh, còn nói không phải tạo phản sao?
"Trả cho ngươi!" Anh Bố ném thẳng chiếu lệnh vào mặt sứ giả, rống lên :" Đem tên cẩu tặc này ra ngoài chém cho ta."
Hai tên giáp sĩ đi tới kéo Hán sứ ra ngoài.
"Nghịch tặc, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu, không chết tử tế đâu." Sứ giả chửi bới liên hồi, tới chết không dừng:
Anh Bố bấy giờ mới nhìn đám tướng lĩnh của mình:" Hôm nay Lưu Bang muốn giết ta, phải làm sao bây giờ?"
"Phản!"
Đám tướng lính hét lớn, chẳng hề ý thức được rằng vừa rồi bọn họ xử tử sứ giả, kỳ thực là đã tạo phản rồi.
Anh Bố mặt đỏ rừng rực, phẫn nộ rống lên:" Lưu Bang là quân tiểu nhân, năm xưa nếu không có Sở vương, Lương vương cùng ta giúp đỡ hắn, hắn làm sao đánh bại được Hạng Vũ? Rồi làm sao có thể làm chủ thiên hạ? Nay làm hoàng đế rồi liền muốn giết chết bọn ta!"
Tính cách của Anh Bố rất quá khích, điểm yếu lớn nhất là không chịu nổi oan ức, năm xưa có người vu oan hắn trộm đồ, Anh Bố nổi giận cướp sạch nhà kẻ đó, vì thế mà vào tù. Về sau Hạng Vũ phái người tới chất vấn, có phải ngươi muốn phản không? Anh Bố nổi giận liền phản thật, quy hàng Lưu Bang.
Rồi tới bây giờ, chính là hôm nay.