Chương 082: Thiếu chút nữa tưởng nhạc trượng ngồi bên cạnh ta.
Mỗi lần thấy mình bị oan uổng, Anh Bố liền bị lửa giận làm mờ mắt, không nhìn thấy gì hết, cũng nghe thấy gì hết, ngươi bảo ta làm, vậy lão tử làm thật cho ngươi xem.
"Được, nếu như Lưu Bang bất nhân, vậy đừng trách ta bất trung! Các vị, mau chóng tới các quận huyện, triệu tập sĩ tốt, tích trữ lương thảo! Theo ta xuất kích!"
Anh Bố lập tức hạ lệnh, các tướng sĩ tức khắc bắt đầu chuẩn bị.
Vốn trên lịch sử, vì Hàn Tín và Bành Việt chết thảm, nhất là người thật thà như Bành Việt chết thảm mới làm Anh Bố kinh sợ, vì giữ mình mà chuẩn bị. Lưu Bang phái người chất vấn, hắn trực tiếp dẫn quân xuất phát. Nhưng lần này vì Hàn Tín và Bành Việt đều chưa chết, hắn cũng chưa hề chuẩn bị xuất chinh.
Nóng đầu lên thế là tạo phản.
Đó là nguyên nhân vì sao Tiêu Hà không muốn Lưu Bang phái sứ giả đi chất vấn Anh Bố, Anh Bố là người như vậy, nếu mặc kệ hắn, ban thưởng cho hắn lễ vật gì đó, hắn sẽ chìm đắm trong ăn chơi săn bắn, sẽ không có tâm tư tạo phản gì hết. Nhưng một khi phái người đi chất vấn hắn, hắn nhất định sẽ phản.
Hắn phản thật, thiên hạ lại bận rộn rồi.
................. ..............
Bên trong hoàng cung, mọi người bắt đầu bận rộn.
A phụ mang bệnh, suốt ngày cùng các đại thần nói gì đó, các đại thần ra ra vào vào suốt ngày, Trần Bình thiếu chút nữa ở luôn trong hoàng cung rồi, ngày ngày ở bên cạnh a phụ, chẳng biết làm gì. Còn về phần a mẫu, mới đầu cũng bận rộn vài ngày, sau thì tốt hơn nhiều, không bận rộn gì nữa, tâm tình hình như cũng vui sướng lên một chút.
"Trường!"
"Gì ạ?"
"Thay y phục mới của con đi, có khách sắp tới rồi."
"Dạ ... A mẫu ... Hạ thường của con đâu?"
"Không phải ở trên giường à?"
"Đâu? Đâu? Làm gì có?"
"Thằng nhãi."
Lữ hậu đi tới bên giường, đưa tay lấy hạ thường ra, ném cho Lưu Trường đang há hốc mồm rồi, rời đi.
"A mẫu tìm ở đâu ra thế nhỉ? Sao mình không nhìn thấy?? Lưu Trường vừa lẩm bẩm vừa mặc y phục vào, nó cũng không biết khách ở đâu tới:
Bình thường khách tới đây không nhiều, chỉ có cữu phụ, di mẫu thôi, người khác không thể vào, những người đó tới thì Lưu Trường cũng chả chẩn bị gì. Thấy a mẫu coi trọng như thế, chẳng lẽ có một vị khách ghê gớm lắm tới sao?
Lưu Trường chuẩn bị xong liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lữ hậu chuẩn bị đón khách.
"Mẫu hậu ..."
Khi khách tới hành lễ với Lữ hậu, Lưu Trường sửng sốt, nó hét lớn:" A tỷ."
Không đợi Lữ hậu đáp lễ, nó chạy mấy bước nhào vào lòng đại tỷ, Lỗ Nguyên công chúa vui vẻ cúi xuống bế thằng tiểu tử ngốc lên, mặt tươi rói. Lưu Nhạc trông vô cùng xinh đẹp, gương mặt trái xoan, phong vận mê người, thướt tha yểu điệu, làm người ta mê chết thôi. Dáng vẻ của nàng giống hệt Lữ hậu, nếu nói Lưu Như Ý là phiên bản thiếu niên của Lưu Bang thì Lưu Nhạc chắc chắn là phiên bản trẻ của Lữ hậu.
"Sao lại biến thành nặng như thế?"
"Tỷ ..
"Khóc cái gì thế ... Nào, bái kiến tỷ trượng."
Lưu Trường nhìn Trương Ngao ở bên cạnh, Trương Ngao thần sắc phức tạp nhìn Lưu Trường, mẹ đẻ của Lưu Trường vốn là ca cơ của Trương Ngao, sau tặng cho nhạc phụ. Chuyện này khiến Lữ hậu vô cùng tức giận.
Lưu Trường ngoan ngoãn hành lễ, Trương Ngao cũng trịnh trọng đáp lễ.
Theo sau bọn họ là một nữ hài và nam hài.
Tiểu nam hài còn lớn hơn Lưu Trường một chút, tuổi khoảng chừng Như Ý, còn nữ hài tuổi càng lớn hơn, đại khái là bằng Lưu Doanh?
Lưu Trường không để ý tới tiểu nam hài, nó chỉ nhìn nữ hài.
Nữ hài trông còn mỹ lệ hơn mẫu thân nàng, kế thừa hoàn mỹ hết thảy ưu điểm của mẫu thân, nhưng so với Lỗ Nguyên công chúa, nàng càng nhiệt tình hoạt bát, tủm tỉm cười hành lễ với Lưu Trường. Lưu Trường nhìn tới ngây người, nhìn nàng chằm chằm, thiên hạ lại có nữ hài tử xinh đẹp như thế à?
"Yên bái kiến cữu phụ đại nhân."
"Hả?" Lưu Trường chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đổ vỡ, có điều rất nhanh nó đắc ý, ngẩng cao đầu nói lớn:" Do nữ không cần khách khí!"
Lưu Trường tức khắc nhìn sang nam hài, nam hài trông có vẻ sợ hãi, trông không giống một đứa có gan lắm, làm Lưu Trường nhớ tới ngũ ca.
Nam hài hoảng loạn hành lễ:" Bái kiến cữu phụ."
"Do tử không cần khách khí!"
Tình huống kiểu này Lưu Trường không phải chỉ gặp một lần, có trách thì trách lão lưu manh Lưu Bang phong lưu từ lúc 20 tuổi tới lúc 60 tuổi. Đại nhi tử Lưu Phì của ông ta tuổi phải ngang với Lữ hậu. Trong khi nhi tử nhỏ nhất của ông ta là Lưu Kiến còn là đứa bé quấn tã ... Trước hai vị này, Lưu Trường đã có tám chất tử.
Lưu Phì (béo) vì sao biến thành Lưu Sấu (gầy)? Là bởi vì hắn đã có tám nhi tử, hơn nữa vẫn còn đang đẻ ... Vị chư hầu vương Tây Hán này dường như lạc thú lớn nhất là sinh nhi tử. Lưu Trường đôi khi nghĩ, tương lai liệu có ai lấy danh nghĩa của mình nói với mọi người :" Ta chính là huyền tôn của Sở Bá vương Lưu Trường."
Chất tử lớn nhất của Lưu Trường đã có thể sinh nhi tử.
Luận tới bối phận Lưu Trường không sợ gì cả, tuy nói quả nhân trong cung là nhỏ nhất, nhưng khi có khách bân ngoài tới, còn chẳng phải đều là tiểu bối của mình hay sao?
Lữ hậu có một nhi tử, một nữ nhi. Bà đối xử với nhi tử rất nghiêm, thấy mặt là mắng, kỳ vọng vào con quá cao, bà rất bất mãn. Nhưng đối với đứa nữ nhi này lại vô cùng yêu thương, Lỗ Nguyên công chúa là người duy nhất khiến Lữ hậu bỏ đi lý trí làm việc theo cảm tính.
Hung Nô xâm nhập, mọi người muốn gả Lỗ Nguyên công chúa cho Mạo Đốn, Lữ hậu toàn lực phản đối, về sau thuộc hạ của Trương Ngao tạo phản, Lữ hậu toàn lực bảo vệ hắn.
Trên lịch sử, Lữ hậu thậm chí phong vương cho mấy tiểu tử nhà Trương Ngao.
Mà Lưu Nhạc đích thực rất thích a mẫu, hai người gặp mặt, Lữ hậu thiếu chút nữa rơi lệ, nắm chặt tay nữ nhi, để nàng ngồi sát bên mình. Đối với hai đứa ngoại tôn, bà cũng rất yêu thương, vuốt má Trương Yên, muôn bao nhiêu ôn nhu có bấy nhiêu ôn nhu, lại ra sức bảo Trương Yển ăn nhiều thịt vào.
Lưu Trường ghen tỵ dâng lên nhìn đại tỷ, nhíu chặt mày, cúi đầu cắn thịt, hừm, cắn chết ngươi.
Trương Ngao thực sự có chút xấu hổ, Lữ hậu đối xử với hắn rất tốt, nhưng vì hắn tặng nữ nhân cho Lưu Bang mà trượng mẫu nương đã thời gian dài không để ý đến hắn.
"Ôi, Yên bao tuổi rồi, đã hôn phối chưa?"
Lữ hậu cười hỏi, Trương Yên cúi đầu, mặt đỏ dừ, không nói lên lời.
"Yển, ăn nhiều chút ... Trông cháu gầy chưa, cữu phụ chàu sắp cao bằng cháu rồi ... Ăn nhiều vào."
"Trường! Đừng kéo hết thịt tới trước mặt con, cho Yển một chút."
Lỗ Nguyên công chúa bật cười:" Không sao, không sao ạ, để đệ ấy ăn nhiều chút, đang tuổi lớn mà. Trường, đệ học tập thế nào? Đã đọc những sách gì?
Tỷ nếu hỏi cái này, vậy đệ không ăn nữa, Lưu Trường đặt thịt xuống, ngẩng đầu lên:" Đệ bất tài, trước là theo đại hiền nước Tề là Cái công học cái đạo Hoàng Lão, tinh thông Đạo Đức Kinh, Chú Thích Đạo Nguyên. Lại nghiên cứu Hàn Phi Tử, Luận Ngữ, Mặc Kinh, học thuyết bách gia, không cái nào không tinh thông. Sau gặp Hoài Âm hầu, được thu làm đệ tử, học tập binh pháp, theo thừa tướng đàm luận quốc sự, tìm hiểu đạo trị quốc."
"Học kiếm pháp được sáu bảy năm, trăm kẻ tầm thường khó tới gần."
"Hạ Hầu Anh vì đệ đánh xe, cả ngày cùng quần hiền Trường An làm bạn, khách khứa đầy nhà."
Trương Ngao nghe Lưu Trường nói mà kinh sợ, dụi dụi mắt nhìn lại nó mới thở phào, cứ tưởng là nhạc trượng ngồi bên cạnh chứ.
(*) Mẹ là sinh vật rất thần kỳ, lắm lúc mình quên nhiều thứ không biết để đâu cứ gọi mẹ, thường thì mẹ mình sẽ tìm ra =))