Chương 083: Trưởng tỷ như mẫu. (1)
"Hừm! Thằng nhãi! Ba hoa quá đó!”
Đột nhiên có người mắng.
Lưu Trường nổi khùng, ai dám mắng quả nhân, quay người nhìn, không biết từ lúc nào mà Lưu Bang xuất hiện ở sau lưng bọn họ, nổi giận với Lưu Trường, mắng:" Làm người phải lấy khiêm tốn làm gốc, sao có thể khoe khoang lung tung? Càng là người thích khoe bản lĩnh, càng là người không có bản lĩnh.”
Lữ hậu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chẳng buồn nói với ông ta, ai là người giỏi ba hoa bốc phét nhất chứ.
Còn Lỗ Nguyên công chúa, Trương Ngao, Trương Yên, Trương Yển thì vội vàng đứng dậy dùng đại lễ bái kiến.
"Bái kiến phụ hoàng!"
"Bái kiến đại phụ!"
Lưu Bang nhìn sang phía bọn họ, ông ta không để ý tới Trương Ngao cách mình gần nhất mà nhìn nữ nhi của mình và hai đứa ngoại tôn, bế Trương Yển lên, dùng râu cọ vào mặt nó, cười lớn:" Có nhớ đại phụ không?"
"Nhớ ạ!" Trương Yển cười đáp:
Lưu Bang cũng không đặt nó xuống, nhìn sang tôn nữ của mình thấy Trương Yên vẫn cúi đầu, Lưu Bang không vui lắm:" Còn hành lễ cái gì, lại đây."
Ngoại tôn nữ ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lưu Bang, Lưu Bang bẹo má nàng, cảm khái:" Thật là giống mẹ."
Lưu Trường nhìn cảnh này, không hiểu vì sao, a phụ tựa hồ càng thích ngoại tôn, nhi tử của đại ca cũng từng tới bái kiến ông ta. Tuy nói khi đó Lưu Bang cũng thân thiết với chúng, nhưng không thân mật như với hai đứa ngoại tôn này. Lưu Bang trêu hai đứa ngoại tôn, cười ha hả ngồi xuống bên cạnh khuê nữ.
"Con sống có tốt không? Không ai chọc giận con chứ?" Lưu Bang chẳng hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, giọng thoáng run cho thấy gặp lại khuê nữ, lòng rất xúc động
Trương Ngao vẫn còn xấu hổ đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao?
"A phụ ... Con sống rất tốt, Yên và Yển đều rất nghe lời, không ai chọc giận con."
Lữ hậu bình tĩnh nói:" Ngao không phải là người bạc tình."
Lưu Bang bây giờ mới nhìn sang Trương Ngao giữ nguyên tư thế hành lễ, trong mắt ông ta thoáng chút bất thiện, chẳng có tí thân thiết nào, lạnh lùng nói:" Ngồi đi."
Trương Ngao không cảm thấy có gì cả, hắn sớm quen rồi, thực ra trước khi cưới Lưu Nhạc, Lưu Bang đối đãi với hắn rất tốt, vì phụ thân của Trương Ngao tên là Trương Nhĩ, từng là lão đại ca của Lưu Bang, ở nước Ngụy đức cao vọng trọng.
Còn về phần Trương Nhĩ vì sao có đức cao vọng trọng, đó là vì ông ta làm môn khách cho người có sức ảnh hưởng ở nước Ngụy, người đó tên Ngụy Vô Kỵ, mọi người gọi ông ta là Tín Lăng Quân.
Thế nhưng sau khi Trương Ngao cưới nữ nhi của Lưu Bang, thái độ của Lưu Bang với hắn liền thay đổi, mỗi lần Lưu Bang thấy hắn đều mắng mỏ. Trương Ngao mới đầu không hiểu, trong lòng thường tức giận, nhưng sau khi có nữ nhi Trương Yên, hắn đột nhiên hiểu lòng nhạc phụ ...
Nếu tương lai có một con lợn tới rúc vào cái áo bông của mình, hắn chắc gì đã khác Lưu Bang.
Nhưng thái độ của Lữ hậu với hắn không tệ, dù hắn có làm sai vài việc, bà cũng có thể tha thứ.
Lưu Nhạc có chút lo lắng nói:" Thái tử viết thư cho con, nói phụ thân có chút bệnh nhẹ."
Lưu Bang há miệng cười:" Trẫm không sao, trẫm nam chinh bắc chiến, có gì chưa trải qua, làm gì bệnh nào vướng víu được trẫm."
"Đúng thế tỷ, a phụ khỏe mạnh lắm, mấy ngày trước đệ còn thấy a phụ bế hai vị phu nhân đi quanh." Lưu Trường chen mồm:
"Câm mồm!"
Hai đứa ngoại tôn vừa tới, địa vị của Lưu Trường sụt giảm nghiêm trọng, nhi tử tựa hồ không bằng tôn tử, Lưu Bang và Lữ hậu đều không để ý tới nó, tâm tư của hai người đều đặt lên người ngoại tôn và nữ nhi, hỏi han suốt. Lưu Bang càng liên tục gắp thịt cho hai đứa ngoại tôn ăn, hiền từ ôn hòa, chẳng giống thường ngày.
"Ngàn vạn lần đừng uống rượu, đừng uống rượu, đừng uống rượu ..." Lưu Trường nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Hôm nay là ngày lành, sao có thể không uống rượu?" Lưu Bang nói rồi liền sai cận thị đưa rượu tới.
Lưu Bang và Trương Ngao uống rượu với nhau, uống được vài chén, Lưu Bang lại kể chuyện quá khứ.
"Năm xưa trẫm đối diện với Tần binh nhiều hơn mình mấy chục lần chưa bao giờ có chút sợ hãi, diệt Tần tuyệt Sở. Loại xưng anh hào như Hạng Vũ cũng bị trẫm đánh bại, chỉ đành tự vẫn. Hàn Tín coi thường anh hùng thiên hạ, cũng bị trẫm bắt sống. Hạng tướng tài như Bành Việt thì sao nào? Nay Anh Bố mưu phản, trẫm chẳng cần đích thân đi, đối phó với loại người đó, trẫm chỉ cần phái một tướng lĩnh đủ tư cách một chút, lĩnh cờ xí của trẫm, giặc sẽ sợ vỡ mật."
"Nay thiên hạ giàu có, dân không chiến loạn, thiên hạ nhất thống, ấy là công của trẫm! Từ cổ chí kim, có vị quân vương nào làm được như trẫm? Doanh Chính nói mình công hơn Tam Hường, đức hơn Ngũ Đế, nay công đức của trẫm còn hơn hắn! Không ai sánh bằng !"
Trương Ngao tươi cười, thi thoảng gật đầu, đúng là lấy khiêm tốn làm gốc.
Lưu Trường không để ý tới Lưu Bang ba hoa bốc phét, nó lại bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm:" Ngàn vạn lần đừng hát, đừng hát, đừng hát!"
Lưu Bang bốc phét tới chỗ cao hứng, bất giác liền muốn ca hát, may mà trước đó Lưu Trường đã bịt chặt tai lại.
"Cữu phụ làm thế là sao?"
"Đại phụ ngươi sắp hát, sao còn chưa bịt tai lại?"
Xuất phát từ tình nghĩa trưởng bối, Lưu Trường tốt bụng nhắc nhở.
Trương Yển mặt mày hoang mang:" Vì sao phải bịt ..."
"Gió lớn thổi hề ...."
Lưu Bang vừa mở miệng, Trương Yển biến sắc mặt, vội vàng đưa tay ra bịt tai lại.
Trương Ngao thì mặt đầy vẻ hưởng thụ, lắc lư đầu hát đệm, Lưu Trường luôn cho rằng, chính bọn cẩu tặc không biết liêm sỉ các người khiến a phụ tự tin, làm a phụ hiểu lầm là bản thân hát hay lắm.
Tới cuối cùng, Lưu Bang uống tới say khướt, ôm vai Trương Ngao, nói những lời rất không phù hợp. Lữ hậu không chịu nổi nữa, vội sai người đưa Lưu Bang về.
Cả nhà Lưu Nhạc ở lại trong hoàng cung.
Hôm sau từ sáng sớm Lưu Trường đã tới tìm đại tỷ, các hoàng tử khác cũng tới bái kiến tỷ tỷ. Tuổi Lưu Nhạc rất lớn, trong số con cái của Lưu Bang xếp hàng thứ hai, nhỏ hơn Lưu Phì, lớn hơn tất cả số còn lại, hơn nữa lớn hơn không ít.
Mọi người đều rất thích vị tỷ tỷ ôn nhu này, tỷ tỷ chuẩn bị cho bọn họ không ít lễ vật, dựa theo sở thích khác nhau. Lưu Doanh được một người, ặc, không phải nữ nhân, Trương Ngao đích thân đem một vị danh sĩ của Nho gia có danh vọng tiến cử cho hắn. Lưu Như Ý có được một thanh bội kiếm mới tinh, Lưu Hằng có được một cuốn sách rất úy, Lưu Khôi có được mấy bộ y phục, mỗi bộ đều phối hợp sẵn, mặc được bốn mùa.
Lưu Hữu có được rất nhiều đồ chơi, đủ các loại, xe ngựa bằng gỗ, người gỗ nhỏ, đủ cho nó chơi rất lâu.
Ngay cả Lưu Kiến, Lưu Nhạc cũng không quên, tặng cho nó loại đồ chơi dùng cho trẻ con.
Lưu Trường hâm mộ nhìn mọi người cười toe toét bái tạ đại tỷ, mắt mong ngóng nhìn nàng.
"Ôi chao, lúc đi vội vàng, quên chuẩn bị quà cho đệ ... Đệ sẽ không giận chứ?" Lưu Nhạc có chút tiếc nuối nói:
Lưu Trường mở to mắt, rất nhanh có hơi nước bao phủ, nói dối lòng:" Không giận!"
"Hi hi hi, trêu đệ đấy!" Lưu Nhạc thơm lên trán Lưu Trường một cái, dẫn nó ra ngoài, ở đó đỗ một cái chiến xa nhỏ.
Đúng là chiến xa nhỏ, hình dáng giống hệt chiến xa, chỉ là kích cỡ nhỏ hơn rất nhiều, một con nửa cũng kéo bay được, chỉ có thể dùng ngựa nhỏ mới có thể kéo đi. Không gian bên trên cũng rất nhỏ, người lớn ngồi lên sẽ rất vất vả, nhưng có thể dung nạp hai ba đứa bé.
Lưu Nhạc hiền hòa xoa đầu đệ đệ: "Sau này đừng đi trộm chiến xa của người khác nữa, cái này cho đệ ... Chiến xa của đệ đấy, đệ xem, bên trên còn thêu cờ cho đệ nữa này."