Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 084: Trưởng tỷ như mẫu. (2)

Chương 084: Trưởng tỷ như mẫu. (2)

Xem ra đại tỷ tuy ở xa vẫn quan tâm tới tình hình đám đệ đệ mới biết cả chuyện nhỏ như vậy. Nhưng lúc này Lưu Trường không để ý, nó kích động chạy tới, ở trên treo một lá cờ nhỏ, cờ thêu hai chữ Lưu Trường. Vành mắt Lưu Trường đỏ hoe, nó cười, nó hét, nó nhảy lên chiến xa, vuốt ve trên dưới, kích động la to. Mấy hoàng tử nhìn với vẻ mặt bất lực, Lưu Doanh càng lắc đầu:" Ài, Trường vốn nghịch ngợm, tỷ sao lại còn tặng đệ ấy món quà này."

Lưu Nhạc chẳng để ý, nàng cười hỏi lại:" Có đứa bé nào không nghịch chứ?"

"Yên và Yển đâu có nghịch, nhìn bọn chúng ngoan cỡ nào." Lưu Doanh nói:

Trương Yên và Trương Yển cúi đầu, đối diện với một đám cữu cữu, chúng không dám trả lời, có chút thẹn thùng.

Chính lúc này Lưu Trường đứng trên chiến xa, tay giơ cao kiếm gỗ, hô lớn với Lưu Nhạc:" Tỷ, có cỗ chiến xa này tỷ cứ yên tâm đi. Sau này có ai dám bắt nạt tỷ, bắt nạt do tử do nữ của đệ, đệ nhất định dùng chiến xa xô chết hắn."

Lưu Nhạc cười khúc khích:" Đừng đứng cao như vậy, cẩn thận chút, còn nữa, không co đệ tự mình đánh xe."

"Tỷ yên tâm, đệ có một huynh đệ, tên là Hạ Hầu Táo, cực giỏi đánh xe."

Trương Ngao lại trầm tư nhìn Lưu Trường, rồi nhìn Lưu Nhạc ở bên cạnh, tựa hồ ý thức được gì đó, lòng bừng tỉnh.

Tuy mồm bốc phét là mình căn bản không cần xuất chinh, nhưng Lưu Nhạc tới được hai ngày Lưu Bang vẫn rời Trường An.

Lưu Bang trông vẫn tráng kiện, thề với tướng sĩ sẽ đánh một trận bình định Hoài Nam, uy phong lẫm liệt. Chỉ là theo sau ông có mấy vị thái y lệnh, trên chiến xa ông ta ngồi tràn ngập mùi dược thảo khó ngửi.

Lưu Bang đi rồi, Lưu Nhạc cũng không tiếp tục ở lại hoàng cung nữa.

Mặc dù Trương Ngao cũng từng là một vị chư hầu, nhưng Lưu Bang không đề phòng hắn như đề phòng Hàn Tín, nhà bọn họ có phủ đệ ở Trường An, có phủ đệ ở cả đất Ngụy. Trương Ngao không thích Trường An cho lắm, vì thế bọn họ thường ở đất Ngụy, bình thường Trương Ngao hay qua lại với danh sĩ đất Ngụy. Từng có một vị ngự sử đại phu cực kỳ không muốn tiết lộ tên tiến ngôn, xin Lưu Bang đừng để Trương Ngao về Ngụy.

Nhưng Lưu Bang không nghe theo, cũng không biết Lưu Bang kỳ vọng Trương Ngao làm cái gì, hay là nhìn thấu tính cách Trương Ngao, cho rằng hắn không đủ làm việc lớn.

Về tới Trường An, thân thích phải bái kiến cũng không ít.

Giờ là thời gian nghỉ ngơi, Cái công không dạy học, suốt ngày chìm đắm trong sách vở, cả kiếm pháp cũng không dạy đàng hoàng nữa. Bởi vì Lưu Bang xuất chinh nên toàn bộ Trường An ở vào trạng thái bán giới nghiêm, nhất là hoàng cung, không cho ra vào. Vẫn có thể ra vào cung, trừ Lữ hậu ra chỉ có Lưu Doanh và Lưu Nhạc, vì thì Lưu Trường bị kẹt trong cung, chẳng có gì chơi, chiến xa mới của nó cũng chẳng có cơ hội chạy thử.

Lưu Nhạc muốn xuất cung bái kiến thân thích, Lưu Trường ra sức cầu xin, Lưu Nhạc đành phải đồng ý cho nó đi cùng.

Lưu Trường ngồi trên chiến xa, bốc phét với do tử chuyện quá khứ của mình, bình luận anh hào thiên hạ. Trương Yển nghe mà cứ thộn mặt, lòng sinh ra ngưỡng mộ khó nói thành lời với vị cữu phụ trông có vẻ còn nhỏ hơn mình, rồi rất nhanh mắt nó lấp lánh ánh sao?

Trương Ngao nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu thở dài :" Ài ..."

"Chàng thở dài cái gì thế?" Lưu Nhạc không kìm được hỏi:

"Lưu gia các nàng đúng là ăn chắc Trương gia bọn ta rồi."

"Chàng nói cái gì thế?" Lưu Nhạc cau mày, đối xử với Trương Ngao, nàng không có sự ôn nhu như thường ngày, đưa tay ra nhéo mạnh vào hông hắn:

Trương Ngao rụt người lại cười nói:" Phu nhân chớ nổi giận, chớ nổi giận ... Hãy nể công sức đêm qua của ta."

"Phì, bọn nhỏ còn ở đây!"

"Ha ha ha ~~~" Trương Ngao cười lớn:

Một nhà ba người bọn họ rất hòa thuận, quan hệ giữa Lưu Nhạc và Trương Ngao cực tốt, nàng đối xử với thiếp thất của Trương Ngao cũng không tệ, không giống như Lữ hậu. Nguyên nhân lớn nhất là Trương Ngao không giống Lưu Bang, hắn đối đãi với Lưu Nhạc rất tốt, tuy thi thoảng cũng có cãi nhau, nhưng không duy trì quá lâu, luôn có thể hòa hảo lại.

Chỉ là trên lịch sử, khi Lữ hậu ép phu phụ bọn họ đem Trương Yên gả cho Lưu Doanh, chẳng biết phu phụ bọn họ có còn hòa thuận nữa không?

Lưu Doanh cho tới lúc chết cũng không đụng vào do nữ của mình, hắn không dám phản kháng lại mẫu thân, cho nên trong lòng càng bi phẫn, chết còn rất trẻ. Sau khi hắn chết, Trương Yên cũng chết trong bi thương, tới chết vẫn là thân xử nữ. Còn Trương Ngao và Lưu Nhạc, sau khi gả con được năm năm, Lưu Nhạc qua đời trong căm giận, lại thêm năm năm nữa, Trương Ngao nhắm mắt xuôi tay.

Lữ hậu phong cho Trương Yển làm vương, ngay cả con thiếp thất của Trương Ngao cũng được phong vương, chẳng biết có phải là do áy náy với cả nhà họ không?

Lưu Trường theo tỷ tỷ tới một tòa phủ đệ phía nam Trường An.

Tòa phủ đệ này khá lớn, lớn hơn bất kể tòa phủ nào mà Lưu Trường từng thấy, dù là phủ của Chu Bột, Phàn Khoái cũng không sánh bằng.

Rất nhanh có người ra nghênh đón, Lưu Nhạc cười chào hỏi:" Bái kiến cữu phụ."

Đây là phủ đệ của Lữ Thích Chi, Lữ Thích Chi thấy Lưu Nhạc thì kích động lắm, dù sao bọn họ là máu mủ đích thực. Hắn lau nước mắt, dẫn cả nhà vào phủ, nhìn thấy Trương Yển và Trương Yên, hắn cũng rất vui, ngồi xuống cười đùa với chúng.

"A! Thằng tiểu tử ngươi cũng tới à?" Lữ Thích Chi rốt cuộc cũng nhìn thấy Lưu Trường nấp sau hai đứa bé.

"Ta đang muốn tìm ngươi đây!" Lữ Thích Chi tóm lấy cánh tay Lưu Trường, bày ra vẻ hung dữ:" Thời gian trước có phải ngươi dẫn một đám trẻ con leo tường vào nhà ta không?"

Lưu Trường mắt long lanh nhìn hắn, lắc đầu:" Cháu không biết cữu phụ nói cái gì?"

"Đừng theo đám người đó phá phách, bọn chúng sẽ làm hư ngươi."

Lữ Thích Chi nói xong mới dẫn mọi người vào phủ, trang hoàng trong phủ hết sức xa hoa, thậm chí còn có giả sơn, các loại viên lâm, chẳng khác gì hoàng cung. Mọi người theo Lữ Thích Chi đi vào trong phòng, Lữ Thích Chi sai người bày tiệc, yến tiệc phong phú, Lưu Trường mừng lắm, mình đoán không sai, đi theo tỷ tỷ không phí mà.

Người nhà của Lữ Thích Chi đương nhiên cũng ra bái phỏng mọi người.

Lữ Thích Chi có ba đứa nhi tử, trong đó trưởng tử Lữ Tắc tuổi đã rất lớn rồi, bắt đầu làm quan, nghe nói là nhậm chức ở huyện thành nào đó. Lữ Thích Chi có ý rèn luyện hắn, nhưng thành quả không tốt lắm thì phải. Thứ tử Lữ Chủng, tam tử Lữ Lộc còn nhỏ, song vẫn lớn hơn Lưu Trường.

Ba đứa nhi tử này của Lữ Thích Chi đều không thân với Lưu Trường.

Bởi vì chúng quá nghiêm túc, khi bọn chúng còn nhỏ cũng từng tới chơi với nó, nhưng không chơi chung được.

Khi bọn chúng còn rất nhỏ, Lữ Thích Chi đã mời danh sư tới dạy dỗ, bởi thế bọn chúng mồm thì nói đạo lý đâu vào đó, nhưng bản thân thì chẳng là cái gì. Loại chững chạc này của bọn chúng trong mắt Lưu Trường khác với sự vững vàng của tứ ca, kiểu thuyết giáo của bọn chúng không khác nhị ca.

Bọn chúng nói thuyết giáo người khác, nhưng không giống nhị ca, nhị ca tự mình làm trước mới nói mọi người, bọn chúng lại cho rằng người khác ấu trĩ nên mới dạy bảo người khác.

Lưu Trường mơ hồ nhớ được, khi mình còn rất nhỏ, chơi cùng bọn chúng, quên mất vì nguyên do gì, khi a mẫu giáo huấn mình, hai đứa chúng nó ở bên vào hùa, phụ họa với a mẫu. Nói cái gì mà phải nghe lời a mẫu, không được làm người lớn tức giận, càng nói càng hăng, a mẫu còn ủng hộ chúng, bảo Lưu Trường học theo chúng.

Thế là Lưu Trường nổi cơn điên, ngay trước mặt Lữ hậu, đánh cho hai thứ lắm mồm đó một trận, cả Lữ hậu cũng không ngăn nổi nó, nó đánh cho cả hai đứa khóc luôn, sau đó bọn chúng không dám chơi với Lưu Trường nữa.

Có điều đó là chuyện rất lâu trước kia rồi.

Lúc này bọn chúng hiển nhiên sớm quên mất chuyện kia, cung kính hành lễ bài kiến Lưu Trường.

Khác với cách đối xử của Lưu Bang với Trương Ngao, Lữ Thích Chi rất khách khí với Trương Ngao, thậm chí bảo hắn ngồi bên cạnh để biểu thị yêu quý. Bọn họ cũng uống rượu, có điều may là cả hai đều không thích bốc phét, cũng không ca hát, Lưu Trường rốt cuộc có thể yên tâm ăn thịt rồi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất