Chương 103: Phản rồi! Phản rồi!
Lưu Trường ở nhà Phàn Khoái một đêm, hôm sau mới về nhà. Có điều khi nó về tới Tiêu Phòng Điện thì Lữ hậu không nói gì cả, dù sao cũng là người một nhà. Lữ hậu cũng rất thân thiết với đám Phàn Kháng, còn thường bảo Lưu Trường đem ít đồ ăn vặt cho bọn chúng, đó là đãi ngộ mà người khác không có.
"Trường, sao còn chưa bao giờ chơi với đám Lộc, Chủng?" Đang ăn sáng, Lữ hậu chợt hỏi:
Lữ hậu tất nhiên đang nói tới hai đứa nhi tử của Lữ Thích Chi.
Lưu Trường khinh bỉ nói:" Hai thằng họ Lữ đó ... À .. Khụ, khụ ... A mẫu, tại bọn chúng không muốn chơi với con."
"Bọn chúng tuổi tương đương với con, rảnh rỗi thì đi tìm bọn chúng, bọn chúng cũng là người thân của con mà, biết chưa?"
"Vâng."
Lưu Trường dựa theo căn dặn của Cái công, bình thường trừ đọc sử sách thì luyện kiếm, thi thoảng rảnh rỗi đi tìm đám bạn nhỏ chơi, cuộc sống rất phong phú. Người của thượng phương bây giờ cứ cười tít mắt đi theo sau nó, không dám từ chối nó như trước kia nữa, bọn họ thường chạy tới hỏi nó một số thứ kỳ quái.
"Điện hạ, khi luyện thuốc nổ, thêm vào quá nhiều thạch lưu huỳnh có phải sẽ nổ bay người ta không? Chuyện đó là sao ạ?"
"Các ngươi đang tự cải tiến thuốc nổ à?"
"Không ạ, không ạ, bọn thần chỉ tò mò thôi."
"Phối phương đó chặt chẽ lắm, các ngươi đừng làm bừa."
"Công tử yên tâm, bọn thần chỉ tò mò ... Phải rồi, than củi có thể dùng thứ khác thay thế không ạ? Dùng lửa đung mật ong tựa hồ cũng đạt được hiệu quả tương tự."
"Các ngươi làm thí nghiệm bao nhiêu lần rồi?"
"Đâu ạ, đâu ạ, chỉ là tình cờ nghe nói ..."
Thuốc nổ là thứ được Lưu Bang đặt làm cơ mật tối cao, người ngoài hỏi tới đều nói không biết gì, dù chính Lưu Trường hỏi tới, người của thượng phương cũng không kể. Có thể biết được sự thực từ bọn họ, chỉ có hoàng đế và hoàng hậu mà thôi.
Bất tri bất giác Trường An lại lần nữa trở nên lạnh giá, tâm tình của Lưu Bang không tốt lắm, liên tục ba ngày đi bái tế phụ mẫu, khóc rất lớn.
Trường An tựa hồ lại trở nên yên bình, chiến sự các nơi cũng đều bình định.
Nhưng ở trong hoàng cung Lưu Trường lại biết chuyện hoàn toàn khác hẳn, a phụ và a mẫu lại bắt đầu cãi nhau rồi. Ngoài Tuyên Thất Điện, thường xuyên nghe thấy tiếng rống nóng giận của a phụ, mà a mẫu thì chẳng nói chẳng rằng. Chỉ là người tới Tiêu Phòng Điện mỗi lúc một nhiều, khi bọn họ nói chuyện, Lữ hậu đều bảo Lưu Trường rời đi, điều này làm Lưu Trường rất khó chịu.
A mẫu sao lại thiếu tín nhiệm mình như thế? Mình là loại người miệng rộng lắm mồm à?
Từ tin tức bên lề ở Thiên Lộc Các nói, phụ mẫu cãi nhau là bởi chuyện của cữu phụ. Có điều làm Lưu Trường cảm thấy kinh ngạc là, tựa hồ a phụ có ý để Lữ Thích Chi tới làm thái úy, nhưng a mẫu kiên quyết không cho, bởi thế mà hai bên lại bắt đầu cãi nhau.
Bọn Lưu Trường thì chẳng thấy gì cả, dù sao a phụ và a mẫu đã cãi nhau không chỉ ngày một ngày hai nữa, bọn họ đã quen rồi.
Chỉ là Lưu Doanh thời gian qua rất ngỡ ngàng, luôn nghe thấy hắn lẩm bẩm "Rõ ràng không có nàng ta nữa ... Vì sao ... Vì sao chứ?"
Bên trong Tuyên Thất Điện, Triệu Nghiêu nghiêm túc nhìn Lưu Bang:" Bệ hạ, Yên vương muốn phản."
Lưu Bang cười lắc đầu:" Ông ta làm sao có thể phản được cơ chứ?"
"Bệ hạ, đây là chuyện lớn, phải đối đãi thận trọng ... Trước đó Yên vương nói Trương Thắng câu kết với Hung Nô, sau lại đưa thư nói là hiểu lầm, tù binh có thể chứng minh Trương Thắng câu kết với Trần tặc. Nếu Yên vương thực sự đã giết Trương Thắng, vì sao không đưa thủ cấp của hắn tới? Nếu là hiểu lầm vì sao không hậu táng?"
"Trước đó bệ hạ hoài nghi Yên vương bị người ta áp chế, nhưng sứ giả tới gặp Yên vương rồi, Yên vương chẳng có gì khác thường, chỉ lấy cớ bệnh, không muốn gặp nhiều ... Trong nước Yên cũng không có dấu hiệu hỗn loạn ... Điều này nhất định là Yên vương bị Trương Thắng xúi bẩy, muốn mưu phản."
Triệu Nghiêu giải thích kỹ càng, Lưu Bang lại không tán đồng.
"Trong chuyện này nhất định có chuyện hiểu lầm ... Ông ấy sinh cùng ngày với trẫm, có lẽ ông ấy bệnh thật, chuẩn bị đi cùng trẫm đấy." Lưu Bàng đùa một câu không hợp thời điểm:
Triệu Nghiêu không tiếp lời, nghiêm túc nhìn Lưu Bang:" Xin bệ hạ thận trọng!"
Lưu Bang bất đắc dĩ đành nói:" Nếu khanh khẳng định Yên vương mưu phản như thế, vậy khanh đích thân đi nước Yên một chuyến, thăm Lư Quán, nói với ông ta, đại ca ngươi muốn ngươi về!"
Triệu Nghiêu thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.
Sau khi Triệu Nghiêu đi, Phàn Khoái đi vào, hắn đợi ngoài điện lâu lắm rồi, mặt đỏ ửng, liên tục xoa tay vào nhan, than vãn:" Lạnh quá."
Phàn Khoái mang theo gió lạnh vào phòng, Lưu Bang lại ho, hắn lo lắng nhìn Lưu Bang, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Lưu Bang phất tay, bảo hắn ngồi ở bên.
"Lần này trẫm gọi ngươi tới là vì có chuyện rất quan trọng muốn hỏi ngươi."
"Bệ hạ cứ nói, là chuyện gì ạ?"
"Đình úy bắt được mấy tên đào nô nhà Lữ Thích Chi, theo đám đào nô nói, Lữ Thích Chi giấu không ít cung nỏ ở các nơi."
Phàn Khoái ngớ người, há miệng cười:" Bệ hạ, thế thì có gì đâu? Nhà thần cũng giữ không ít, làm tướng quân đều thích thứ ấy, sao có thể không lưu giữ chứ?"
"Huống hồ Lữ Thích Chi là cận thân của bệ hạ, bệ hạ không cần lo lắng, có một câu thật lòng, xin bệ hạ đừng trách tội. Chúng ta đều có tuổi rồi, nếu như một ngày chúng ta không còn nữa, có thể phò tá thái tử, an định thiên hạ, ngoài có các vương Sở, Kinh, Tề, trong có hoàng hậu và Thích Chi. Bệ hạ muốn hắn làm thái úy, thần thấy rất thích hợp! Chẳng biết vì sao hoàng hậu phản đối."
Nghe Phàn Khoái nói, Lưu Bang gật gù cười:" Đúng đấy, ngươi nói đúng, chuyện này ngươi không cần nói ra ngoài."
"Vâng."
Sau đó Lưu Bang không triệu kiến Phàn Khoái nữa, có điều tâm tình tựa hồ không còn kém như trước, Tào phu nhân và Thạch phu nhân thường tới điện làm bạn Lưu Bang.
Triệu Nghiêu sau khi rời Trường An thì cấp tốc tới nước Yên, hắn thấy chuyện này vô cùng quan trọng, trước khi lên đường, hắn còn viết thư cho Chu Bột, nói nếu mình không về được, xin các hạ hỏa tốc tấn công nước Yên.
Khi Triệu Nghiêu tới nước Yên thì nơi này đổ tuyết lớn.
Lư Quán nghe nói Triệu Nghiêu tới thì càng sợ, đóng cửa từ chối gặp, Triệu Nghiêu thậm chí không được gặp ông ta. Có điều Triệu Nghiêu không dễ đối phó, không dễ đuổi đi như sứ giả trước đó. Hắn bắt đầu điều tra các đại thần ở nước Yên, cùng với đám môn khách mạc liêu của Yên vương.
Lư quán vội vàng gọi Trương Thắng tới:" Trước đó sứ giả tới, quả nhân xưng bệnh không đi, nay ngự sử đại phu đích thân tới, quả nhân phải làm sao?"
"Đại vương, thần nghe nói, bệ hạ bệnh nặng, nay ở trong triều người lo liệu công việc là hoàng hậu điện hạ. Bệ hạ có thể tha mạng cho đại vương, nhưng hoàng hậu thì không nương tay ... Không bằng chuẩn bị khởi binh đi."
"Khởi ... Khởi binh sao?"
Lư Quản không đủ tài năng lẫn lá gan, run rẩy nói hai chữ khởi binh thì mặt đã tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Rất nhanh Lưu Bang thu được thư của ngự sử đại phu Triệu Nghiêu.
Trong thư Triệu Nghiêu thề chắc chắn, Yên vương Lư Quán mưu phản, ông ta không giết Trương Thắng, đồng thời liên lạc với Hung Nô, Trần Hi, chuẩn bị khởi binh.
"Không thể nào!!" Lưu Bang ném thư đi, phẫn nộ gầm gừ:" Thẩm Thực Kỳ! Ngươi tới nước Yên! Gọi Lư Quán tới đây cho nãi công!!"
….
Về nhân vật Thẩm Thực Kỳ này, có lẽ do tên cổ hoặc do ghi chép khác nhau, bên mình dịch ra khá nhiều tên khác nhau, như Lệ Thực Kỳ, thậm chí là Lịch Dị Cơ, Lịch Tự Cơ … mình cứ chọn là Thẩm Thực Kỳ vậy.
(*) Nãi công là cách xưng hô của Lưu Bang khi còn là tên lưu manh ở huyện Bái, tương đương bố mày, ông mày, kiểu lão tử đời sau.