Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 112: Lưu Trường diệu kế an thiên hạ.

Chương 112: Lưu Trường diệu kế an thiên hạ.

"Lão phu cũng không ngờ ngươi lại có một chiêu như vậy, đả kích thể diện Lữ thị, lại để bệ hạ nhìn thấy thế lực của thái tử đảng ... Khiến trên triều đường xuất hiện sự cân bằng mới, bệ hạ cũng phải cố kỵ huân quý, tất nhiên sẽ không tiếp tục ra tay với Lữ thị. Còn hoàng hậu thì chỗ dựa vào là thái tử, nay bảo toàn được tông tộc cũng sẽ không có ý đồ khác."

"Kế này của công tử phải nói là một hòn đá trúng nhiều con chim, làm lão phu thán phục nhất là công tử dùng nỏ trong phủ phản khoái, còn để con Phàn Khoái đập phủ cữu phụ của mình."

"Ha ha ha, như thế bệ hạ không cần kiêng kỵ Vũ Dương hầu nữa! Diệu kế! Diệu kế!"

Cái công vuốt râu, khen Lưu Trường không ngớt miệng, thế này nằm ngoài thượng trung hạ tam kế của ông ta, lại giải quyết vấn đề một cách gần như hoàn mỹ, đáng khen.

Lưu Trường hơi ngơ ngác, nó thộn mặt nhìn Cái công, đột nhiên sung sướng kêu lên:" Đúng, đúng, đúng, đệ tử nghĩ thế đấy! Kế sách thế này cũng chỉ có đệ tử nghĩ ra được thôi."

"Thói đời này, rốt cuộc cũng thái bình rồi." Cái công cảm khái xong lại nhìn Lưu Trường nói:" Mai tiếp tục luyện kiếm."


Nụ cười trên mặt Lưu Trường tức thì cứng đờ:" Mai ạ, thương thế của đệ tử chưa lành mà!"

"Có thương tích nhỏ, có đáng là gì?"

Thời gian này Lưu Trường muốn xuất chung cơ bản là nằm mơ nói mộng, Lữ hậu không cho nó ra ngoài nữa. Mà đám bạn nhỏ của nó thời khắc này cũng đều nằm sấp trên giường rên rỉ, mà ăn đòn nặng nhất chính là hai đứa tiểu tử nhà Phàn Khoái.

Nhất là Phàn Thị Nhân, thằng này là đứa đầu tiên đập nhà thân cữu cữu, Lư Tu tức bể phổi.

Hai thằng nằm sấp trên giường, nhưng không thấy nửa phần hối hận, lại còn cười rúc rích với nhau.

"Cuối cùng cũng làm một việc lớn, lần này rỡ phủ Kiến Thành hầu, lần sau đi rỡ nhà Toánh Âm hầu!"

"Ca, vì sao lại đi rỡ nhà Toánh Âm hầu? Chúng ta thân với Quán A như vậy mà."

"Nói thừa, ai bảo cha hắn dẫn người tới bắt đại vương chứ?"

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy muội muội tung tăng chạy qua bên cạnh, Phàn Kháng vội kêu lên:" Khanh, muội lại đây!"

Phàn Khanh đi tới trước mặt hai vị ca ca, chớp chớp mắt.


"Hai bọn ta không thể ra ngoài, muội thay bọn ta tới hoàng cung một chuyến, nói muốn gặp di mẫu, không ai ngăn muội. Vào hoàng cung rồi thì tìm đại vương ... Hỏi tình hình bên đó ra sao, có cần bọn ta giúp gì hay không?"

"Thế muội được cái gì?"

"À, cho muội tiền! Cho muội tiền!" Phàn Kháng hứa hẹn:

"Được!" Phàn Khanh đưa tay ra, tiền trước mới làm:

Phán Kháng đành nhìn đệ đệ ở bên:" Cười cái gì còn không bỏ tiền ra.

"Sao lại do đệ bỏ tiền?" Thị Nhân không ngờ mình lại gặp xui xẻo:

"Ta tiêu hết tiền lâu rồi, không đệ bỏ thì ai bỏ?"

Các nhà khác tình hình đại khái cũng như thế, trừ Trần Mãi ra thì những đứa bé khác đều nằm cả rồi. Hôm đó những cư dân trong thành Trường An phát hiện ra, trị an chỉ vẻn vẹn một ngày đã được cải thiện lớn, ngay cả các giáp sĩ tuần tra cũng thấy không quen cho lắm, không có đám nhóc đó chạy qua chạy lại, cả thành trở nên trống vắng.

Phàn Khanh mang tới tin tức của hai huynh đệ Phàn gia, từ đó trở đi nó thành tín sứ chuyên dụng của Lưu Trường, nó đi thám thính tình hình bên ngoài, rồi len lén nói với Lưu Trường, mà mỗi lần như thế Phàn Thị Nhân đều cho nó mười tiền.

Phành Khanh có ưu thế riêng của bản thân, Lữ hậu rất nghiêm khắc với đám nhi tử, nhưng với nữ nhi lại vô cùng sủng ái. Bà cũng rất thích tiểu nha đầu xinh xắn lanh lợi Phàn Khanh. Phàn Khanh có thể tự do ra vào hoàng cung, Lữ hậu còn luôn tươi cười bế nó, chải tóc cho nó, chẳng chút phòng bị. Ưu thế đó đủ để nó thành mật thám ưu tú nhất của Lưu Trường.


Lưu Trường từ chỗ Phàn Khanh biết được tin, theo Trần Mãi nói, Trần Bình chẳng đi đâu cả mà còn ở lại.

Biết được tin này Lưu Trường mừng lắm, điều này chứng minh a phụ đã bỏ ý định xử tử Phàn Khoái, mình không còn phải lo cho hắn nữa.

Chỉ mấy ngày sau Lưu Trường lại khỏe phây phẩy cùng Cái công luyện kiếm.

Nhưng Cái công lại mang tới cho nó một tin xấu và một tin tốt.

"Trường này, bệ hạ đích thân chọn cho ngươi một vị vương thái phó, ngươi có thể theo vị vương thái phó đó đọc sách, nếu không có gì bất ngờ, vị vương thái phó đó sau này là quốc tướng của ngươi."

"Vâng." Lưu Trường gật đầu:

"Sau này ngươi không thể theo ta đọc sách nữa."

"Vậy tin tức xấu là gì ạ?" Lưu Trường nhìn chằm chằm chờ đợi tin xấu:

Mặt Cái công tối thui, nhưng rốt cuộc không nói cho Lưu Trường biết tin tức xấu là cái gì, chỉ là trong ngày hôm đó luyện kiếm, lại có mấy lần lỡ tay. Lưu Trường có chút hoang mang, bình thường kiếm của sư phụ luôn nắm đúng chừng mực, chưa từng đả thương mình, sao hôm nay cứ liên tục gặp sai lầm thế nhỉ?


Sau đó nó dần dần hiểu ra, không thể đích thân dạy dỗ đệ tử ưu tú như mình, hẳn là trong lòng lão sư vô cùng thương tâm, xét như vậy, xuất hiện sai sót cũng là có thể hiểu được.

"Sư phụ, người là ân sư vỡ lòng của đệ tử, bất kể thái phó là ai, đệ tử cũng không quên sư phụ, sư phụ không có con cái, đợi người trăm tuổi, đệ tử sẽ để tang cho!"

Nghe Lưu Trường thổ lộ chân tình, Cái công nhất thời không biết là nên đánh nó hay cảm tạ đại ân đại đức của nó nữa.

Vị thái phó thần bí kia còn chưa tới, tin tức này đã lan truyền trong hoàng cung.

Lưu Như Ý vô cùng nghiêm túc nói với Lưu Trường:" Đến ngay cả ta cũng không có thái phó, nhưng lại an bài một người cho ngươi, chắc chắn là vì bình thường ngươi làm xằng làm bậy, a phụ đã không thể chịu được nữa, cho nên mới chuyên môn tìm một người tới trông coi ngươi."

"Hừ, ai quản được ta chứ?"

"Chuyện này thì khó nói lắm, có thể một Pháp gia hung tàn hoặc là một đại gia Nho gia, nếu không sẽ không trấn áp được ngươi ... Hẳn là loại khôi ngô tráng kiện, tinh thông kiếm pháp, có thể tát một cái đánh văng ngươi ..."

Toàn thân Lưu Trường run lên:" Vậy ta cũng không sợ, cùng lắm thì ta nghe lời là được, ai làm gì được ta?"

Vị thái phó kia còn chưa tới đã gây ra áp lực vô hình với Lưu Trường.


Ngồi trong Thiên Lộc Các, nó cũng thấy có chút bất an, trong đầu hiện lên bộ dạng vị thái phó kia, lấy Phàn Khoái làm cơ sở. Lưu Khôi ở bên an ủi nó:" Tam ca dọa đệ đấy, nếu là hiền năng Pháp gia, nhất định giữ đạo quân thần, thà tự sát chứ không động thủ với đệ ... Nếu là hiền năng Nho gia sẽ lấy nhân nghĩa làm gốc, càng không động thủ."

Lưu Trường mất niềm tin nói:" Cái công suốt cả ngày lẩm bẩm thanh tĩnh vô vi, huynh thấy ông ấy có ôn hòa không? Nếu như chưa gặp ông ấy thì đệ đã tin rồi."

Lưu Khôi chỉ còn biết lắc đầu:" Không tin đệ hỏi Tứ cá, Tứ ca đọc nhiều sách như thế, huynh ấy sẽ không lừa đệ."

Lưu Trường ngẩng đầu nhìn Lưu Hằng.

Lưu Hằng bình đạm nói:" Tam ca nói không sai."

Lưu Khôi ôm trán, hắn cứ luôn cảm thấy mình hết sức lạc loài trong cái Thiên Lộc Các này.

Lưu Trường đành thăm dò tin tức từ chỗ Lữ hậu.

"Đây là người a phụ con đích thân lựa chọn, ta cũng gặp người này rồi, ông ấy tướng mạo trung hậu, dáng vẻ thật thà. Nhưng ta nghe nói khi ông ấy giảng bài ở Nam Dương, có đứa học sinh không nghe giảng, ông ấy nổi giận, đi tới xé đứa học sinh đó ra làm đôi."

Lưu Trường sợ tái mặt:" A mẫu, cứu con với, con tiếp tục theo Cái công đọc sách, không nghịch ngợm nữa."


"Đây là ý của a phụ con, ta không thể định đoạt, sau này theo thái phó đọc sách cho tốt, nghe lời ông ấy."

Nếu Lữ Hậu không thể quyết, vậy Lưu Trường phải đi tìm Lưu Bang rồi.

" A phụ tha mạng, đừng đem tên điên thích xé đệ tử làm thái phó."

Khi Lưu Trường khóc lóc, Lưu Bang ngây ra rất lâu, sau đó mới nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói:" Trường, trong Trường An chỉ có người này mới quản được ngươi, chỉ cần ngươi không trêu chọc ông ấy, vậy thì sẽ không sao cả. Nhưng một khi ngươi không nghe lời, cả trẫm cũng không cản được ông ấy, chỉ có thể gọi Phàn Khoái tới ngăn cản."

"Phải gọi Phàn Khoái á? Đó là thứ người kinh khủng gì?"

Lưu Trường tuyệt vọng rồi, nếu như vậy thì nó chỉ còn một sách lược mà thôi.

"Phàn Khanh .... Muội giúp huynh nghe ngóng vị thái phó này thế nào, xem xem tính cách ông ấy thế nào, thích cái gì ... Phải rồi nghe ngóng xem có phải ông ấy từng xé xác đệ tử không?" Lưu Trường nhịn đau đem số tiền riêng ít ỏi tích góp được ra, chia cho Phàn Khanh một nửa:

Phàn Khanh đương nhiên là đồng ý, sau đó nó tung tăng rời đi.

"Di mẫu, huynh ấy bảo cháu ngóng xem vương thái phó tính cách, sở thích ra sao, còn bảo cháu hỏi có phải là ông ấy thích xé đệ tử không?" Phàn Khanh chớp chớp mắt, nhỏ giọng báo tin cho Lữ hậu:

Lữ hậu căn dặn nó vài câu, rồi cười vui vẻ lấy đồ ăn vặt ra cho nó.


Chỉ có thể nói rằng nha đầu này biết cách kiếm tiền, cưới về chắc chắn có thể trị gia.

"Muội đã nghe ngóng rõ ràng rồi, vị thái phó này vóc dáng khôi ngô như Vũ Dương hầu, thời gian trước vì đệ tử không nghe lời mà nổi giận đánh chết sáu đứa ... Phải rồi, ông ấy thích đọc sách, nhạc luật, lịch pháp, còn thích ăn ..." Phàn Khanh về truyền tin dữ cho Lưu Trường như thế:

Vị thái phó trong truyền thuyết kia rốt cuộc cũng tới.

"Đệ tử bái kiến thái phó!!"

Khi Lưu Trường cúi người hành đại lễ rất tiêu chuẩn, vị thái phó mới hơi sửng sốt, do dự chốc lát mới đỡ đứa bé này lên.

Lưu Trường nghiêm mặt, trang trọng đứng trước mặt thái phó:" Đây là sách mà đệ tử sưu tầm được, rất nhiều sách bên ngoài không tìm thấy."

Cận thị đi lên, cẩn thận đưa sách cho vị thái phó kia, thái phó ôm sách, trên mặt quả nhiên có vẻ vui mừng.

Lưu Trường nhìn trộm vị thái phó này, họ quả nhiên không lừa mình, vị thái phó này đúng là rất cao lớn, thể hình không khác Phàn Khoái là bao.

Chỉ là trông ông ta ưa nhìn hơn Phàn Khoái nhiều lắm, béo tròn béo trắng, làn da còn mịn màng hơn cả nữ hài, trên khuôn mặt béo tốt mang nụ cười ôn hòa, làm ông ta rất đáng yêu, chẳng hung tàn chút nào. Nhưng nhớ tới tin đồn, Lưu Trường hơi chột dạ.


Thái phó ôm sách trong lòng, lại nhìn đứa đệ tử ngoan ngoãn trước mặt, lòng rất vui.

Tin đồn quả nhiên đều là lừa gạt.

Trước khi mình tới đây từng nghe rất nhiều sự tích liên quan tới vị công tử này, ai cũng bảo nó ngang bướng khó bảo, làm sằng làm bậy, còn từng giết người, là vị hoàng tử duy nhất bị chiều hư, rất khó quản giáo. Nhưng hôm nay gặp mới biết đứa đệ tử này rất ngoan, rất đáng yêu, đồn đại đáng chết.

Thái phó nhìn đứa bé ngoan ngoãn ấy lòng thương xót, còn chưa lớn đã bị bao người tạo tin đồn, nó thật đáng thương.

Thái phó đưa tay ra bẹo má phính của Lưu Trường, cười khà khà:" Trước hi tới ta đã nghe người ta nói, công tử Trường ngoan ngoãn lễ phép. Hôm nay gặp quả nhiên không sai!"

Nụ cười của Lưu Trường hơi cứng:" Đệ tử cũng nghe người ta nói, thái phó hiền hòa dễ gần, tính khí rất tốt, chưa từng nổi giận, nhân nghĩa làm gốc."

Sư đồ lần đầu gặp mặt, mồm đầy dối trá.

"Ài, quá khen rồi. Nào, ngồi đi, giờ chúng ta bắt đầu lên lớp."

"Vâng!"

"Trước kia ngươi học Hoàng Lão à?"

"À, đọc qua vài cuốn, không thể nói là học ạ." Lưu Trường hiếm khi khiêm tốn được một lần:


"Không sao, lễ pháp cùng dùng, các học phái đều có thể tham khảo ưu điểm của nhau. Đương nhiên cũng có khuyết điểm, ta nghiên cứu Nho gia, Nho gia cũng như vậy ... Tiếp theo đây ta nói ưu khuyết của bách gia ..."

Thái phó cứ thế ngồi xuống, ông ta bắt đầu lớn tiếng nói tới khuyết điểm của Bách gia.

Ông ta phê phán Bách gia không chút nể nang, đối với Nho gia cũng thế, mắng mỏ các học phái của Nho gia. Đương nhiên Hoàng lão cũng trong số đó, ông ta lên lớp khác với Cái công, Cái công dựa theo sách vở giảng giải nội dung cho mọi người, vị thái phó này không cần sách vở.

Cái công giảng giải chỉ giới hạn trong đạo Hoàng Lão, vị thái phó này, nhắm vào một vấn đề nào đó có thể lấy tri thức các học phái giảng giải. Ông ta phê phán Bách gia, nhưng có vẻ không thù địch bách gia, ví như ông ta giảng cho Lưu Trường chỗ tương thông giữa Nho gia và Pháp gia, lúc nào cũng so sánh Hàn Phi và Tuân Tử, nói cho Lưu Trường ngơ cả người.

Nơi bọn họ lên lớp lúc này ở ngay bên Thiên Lộc Các, hết cách, ai bảo Lưu Trường không có điện riêng, thái phó lại không thể tới Tiêu Phòng Điện dạy học.

Tiết đầu tiên vừa kết thúc, Lưu Trường đang nghỉ ngơi, Cái công nghênh ngang đi vào.

Thái phó vội đứng dậy tươi cười nhìn Cái công, Cái công hành lễ trước, thái phó vội đáp lễ.

"Thì ra là Trương công, ta còn nghĩ rốt cuộc là ai tới cướp đệ tử của ta."

"Cái công là thầy vỡ lòng của công tử, ta là phụ."


"Không dám, không dám ..."

Cái công nói xong đột nhiên nghĩ ra cái gì, nhìn Lưu Trường ở bên, mắng:" Học cho tốt, đừng để sư tổ ngươi mất mặt."

"Sư tổ?"

Lưu Trường đần thối mặt, chả hiểu câu đó có ý gì, nhưng hai người kia không để ý tới đó, trò chuyện giao lưu học vấn "thân thiết hữu hảo", hai người càng nói càng kích động, Cái công mắng Nho gia sao chép học vấn Hoàng Lão, thái phó mắng Hoàng Lão không chịu tiến bộ. Hai người nói tới nóng máu, nghiến răng ken két, đốp chát liên hồi, không ai chịu thua. Lưu Trường rụt cổ lại, sợ bọn họ ngay một khắc sau đã đánh nhau.

May mà hai người giao phong không tới mức động thủ, cả hai thở hổn hển, rời đi.

"Sư phụ, người tựa hồ không thích Cái công?"

"Không phải, ta vô cùng tôn trọng Cái công, chẳng qua là tranh chấp ở mặt học vấn mà thôi."

"Phải rồi, đệ tử còn chưa biết tên của lão sư."

"Ta tên Trương Thương."

Lưu Trường chỉ thấy cái tên này rất quen, dường như đã nghe ở đâu rồi.

Nhưng nó không dám hỏi nhiều.


Nó chỉ biết rằng vị lão sư trông hết sức hiền hòa dễ gần này là một người rất có học vấn.

"Trường, đã từng học qua số chưa?"

"Lão sư hơi bị coi thường ....” Lưu Trường suýt lộ bản mặt thật, vội khiêm tốn:” À ... Có hiểu chút ạ."

"Được, vậy dạy ngươi cái này."

Lưu Trường rốt cuộc không nhịn được:" Lão sư, nếu nói học vấn Nho gia, đệ tử đích thực không bằng người khác, nhưng luận tới số học, tới nay đệ tử chưa từng gặp phải đối thủ!"

"Ồ, ngươi cũng thích số học à?"

Trương Thương rất kích động, ông ta kéo tay Lưu Trường, vội vàng lấy mấy bản chép tay trong đống sách mình mang theo ra:" Nào, ngươi xem cái này đi, có hiểu không?"

Lưu Trường xem rất chăm chú.

"Nay có ruộng rộng 15 bước, đi dọc 16 bước, hỏi ruộng bao nhiêu? Đáp, một mẫu."

"Lại có ruộng rộng 12 bước, đi dọc 14 bước, hỏi ruộng bao nhiêu? Đáp: Một trăm sáu mươi tám bước."

"Chẳng qua dài và rộng rồi, có gì mà không hiểu."


Lưu Trường đọc liếc qua, vênh mặt nói:" Lão sư tùy tiện hỏi, nếu không đáp được, lão sư cứ xé đôi."

"Hả?" Trương Thương ngớ ra, vẫn hỏi:" Có ruộng rộng 15 bước, đi dọc 20 bước, hỏi ruộng bao nhiêu?"

"300 bước!"

"Không tệ!"

Trong mắt Trương Thương đầy tán thưởng, mặc dù câu hỏi rất đơn giản, nhưng ở độ tuổi của Lưu Trường có thể trả lời nhanh chóng như thế, thực sự đáng nể. Tiếp theo đó ông ta lại bảo Lưu Trường xem tiếp, Lưu Trường xem đề tiếp theo, quả nhiên là phép chia ... Cực kỳ đơn giản."

Tiếp theo nữa là phân số, cách tính tỉ lệ, công thức thể tích, số âm cùng với phép tắc tính toán tăng giảm, còn có phương trình, định lý câu cổ ... Mặc dù nói là không khó, nhưng những thứ này đều là số học ứng dụng, để tính toán ruộng, phân phối đất đai, lương thực ngũ cốc, đều liên quan tới vấn đề thực tế.

Lưu Trường càng đọc càng quen :" Cửu chương toán pháp sao?"

Tức thì Lưu Trường rốt cuộc cũng nhớ ra vị đại lão này là ai rồi.

(*) Uầy Trương Thương thọ như rùa ấy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất