Chương 111: Cha hiền con hiếu.
Lưu Trường cứ như thế bị đưa thẳng về hoàng cung, rồi đưa thẳng tới Tuyên Thất Điện, hai chân cơ bản chưa từng chạm đất, nó cũng chẳng giãy dụa chống trả, thản nhiên như không trò chuyện với mấy giáp sĩ, dù không ai đáp lời nó.
Giáp sĩ cẩn thận hết sức đặt công tử Trường xuống, xoay người đi ngay.
Lưu Bang ngồi trên giường, phẫn nộ nhìn Lưu Trường:" Thằng nhãi con ngươi, bất hiếu ngỗ nghịch, chẳng ngờ muốn bắn chết thân cữu phụ à? Thế có khác gì cầm thú?"
Nghe Lưu Bang gầm thét, Lưu Trường chẳng mảy may sợ hãi, nó đứng thẳng người, lớn tiếng dõng dạc đáp:" Cữu phụ tất nhiên là người thân của con, nhưng huynh trưởng càng thân hơn, con nhà ông ta dám cướp xa giá của huynh trưởng, con dám dẫn người tới giết chết!"
"Có con ở đây, không ai được bắt nạt các huynh trưởng."
"Đại ca, tứ ca, ngũ ca, lục ca, còn cả Kiến, bọn con sẵn sàng vì nhị ca mà tử chiến."
Lưu Trường hùng hồn tuyên bố.
Lưu Bang nhìn nó chằm chằm:" Thế à, ngươi giấu xe của huynh trưởng ngươi đi đâu rồi?"
"Con không giấu, bị cướp rồi ..."
"Phun rắm! Kiến Thành hầu có bị điên mới đi cướp xa giá của thái tử!"
Lưu Trường ngớ người, cái cớ này ngu quá, nó vẫn cãi:" Hai đứa con nhà cữu phụ còn nhỏ, không biết lễ ..."
"Phun rắm! Bằng vào hai đứa nhãi nhát gan đó mà dám cướp xe của ngươi à?"
"À thì ..." Lưu Trường không bịa được nữa:
"Nói cho trẫm biết, kế sách này là do a mẫu ngươi dạy hay Trần Bình dạy?"
"Phun rắm! Kế này do con tự nghĩ ra ..." Lưu Trường nói được một nửa vội vàng bịt chặt miệng, chết, trúng bẫy rồi:
Lưu Bang cười lớn:" Thôi được, thôi được, hành vi lần này của ngươi, trẫm khoan thứ ... Có điều tên xá nhân ngươi phái tới không giữ được rồi, cái tên Loan Bố gì đó đã bị trẫm chặt đầu, treo ngoài điện ..."
Loan Bố chết rồi, không thể, Lưu Trường mở to mắt, bàng hoàng nhìn Lưu Bang, uỳnh một phát, nó nhảy dựng lên, khóc lớn chạy ra cửa, uỳnh, phá cửa lao ra. Vừa đúng lúc va phải một người, Lưu Trường ngã lăn ra đất, nó ngẩng đầu lên, phía trước chính là Loan Bố.
Loan Bố cúi người hành lễ :" Công tử!"
"Loan Bố .. Hu hu hu ... !"
Lưu Trường ngồi bệt dưới đất khóc to, Loan Bố hết cách đành cúi người vất vả bế nó lên, Lưu Trường vùi đầu vào lòng Loan Bố khóc nức nở, vừa rồi nó sợ chết khiếp, nếu Loan Bố làm sao, nó sẽ vô cùng ân hận.
Lưu Bang ở đằng xa nhìn cảnh đó lại lần nữa cười to:" Ha ha ha, xem ngươi khóc kìa, còn làm ra vẻ đại trượng phu à? Ai bảo dám tới lừa trẫm."
……………… ………..
" A mẫu ...." Lưu Trường về tới Tiêu Phòng Điện, cúi đầu, len lén nhìn Lữ hậu trước mắt:
Lữ hậu từ từ ngẩng đầu lên, nó vội vàng cúi ngay đầu xuống, ngay cả nhìn trộm cũng không dám.
"Công tử Trường giỏi thật đấy ... Hỏa thiêu Kiến Thành phủ, tức thì khiến Kiến Thành hầu biến thành đối tượng chế nhạo của người trong thiên hạ, giỏi lắm."
"A mẫu, vì chúng cướp mất xa giá của ...."
"Câm mồm! Còn dám lừa gạt ta à? Ta bảo ngươi đi tìm bọn chúng chơi, không phải bảo ngươi chơi bọn chúng." Sắc mặt Lữ hậu tối đen, đột nhiên hỏi:" Có phải Trần Bình dạy ngươi làm thế không?"
Lưu Trường hờn dỗi, không nói gì cả, nếu không phải vì Trần Mãi thì nó đã gật đầu rồi, thề thì khỏi phải ăn đòn nữa.
Lữ hậu tiếp ngay đó phủ định phán đoán của mình, lẩm bẩm:" Hắn không to gan như vậy."
"Là con làm đấy, con vu vạ cho cữu phụ, lại dẫn người phá phủ đệ của cữu phụ ... Ài, thôi đi ..." Lưu Trường rất dứt khoát nằm trước mặt Lữ hậu, chổng mông lên:" A mẫu cứ đánh là được!"
"Ngồi xuống, ai nói là đánh ngươi?"
Lưu Trường vội ngồi xuống ngay:" A mẫu không đánh con à?"
"Ta có nói không đánh sao?"
Lữ hậu nhìn chằm chằm Lưu Trường, gậy gỗ tay phải khẽ đánh lên tay trái:" Trước khi làm vì sao không bẩm báo với ta?"
"Nếu bẩm báo trước, a mẫu sẽ không cho con làm."
"Nếu đã làm rồi thì vì sao không nói thật?"
"Con ..." Lưu Trường cúi đầu xuống, không biết phản bác ra sao:
Bấy giờ Lữ hậu mới đứng dậy:" Ta sẽ đánh ngươi, nhưng không phải vì chuyện khác, mà vì ngươi trước khi làm không nói với ta, sau chuyện cũng không nói thật. Đừng bao giờ lừa ta ... Bất kể muốn làm gì, phải nói cho ta biết trước."
"Con biết rồi ... Á á á ..."
Lưu Trường lại lần nữa nằm úp sấp trên giường, Lưu Khôi lại lần nữa xoa thuốc cho nó.
"Trường đệ ... Đây là lần thứ mấy tháng này rồi?"
"Không nhớ rõ nữa."
"Ài, sao đệ lại đi gây chuyện với cữu phụ chứ, bị đệ quậy tung lên như thế, cữu phụ bây giờ không còn mặt mũi nào gặp ai nữa .... Đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả quan chức cũng muốn từ ..."
"Ngũ ca, nếu nhà cữu phụ cướp xa giá của nhị ca, vậy huynh có làm ầm lên không?"
"Có!"
"Thế thì yên tâm bôi thuốc đi, những lời của huynh hai ngày qua đệ nghe phát ngán rồi, đừng nói thêm nữa."
Lưu Trường nói thế không phải giả, Lưu Doanh sau khi biết hành vi của Lưu Trường thì vội vàng tới Tiêu Phòng Điện. Hắn vô cùng tự trách, hắn cho rằng nếu mình không cho Lưu Trường mượn xe thì đã không xảy ra chuyện này. Nhưng hắn cũng rất bất mãn với hành vi của Lưu Trường, thừa lúc nó không cách nào chạy được, suốt ngày ngồi bên cạnh nó, kể chuyện làm người phải hiếu thuận, rồi thì làm vãn bối phải tôn kính trưởng bối.
Lưu Trường thà bị a mẫu thêm một trận còn hơn là gặp nhị ca lần nữa.
Trong lòng nó cũng tức lắm, ta vì huynh mà ăn một trận đòn đau, huynh còn tới nói ta.
May mà nhị ca không thay đổi phong cách vốn có, mỗi lần nói Lưu xong thì đều sai người mang món ngon tới cho nó, có thịt, cũng có hoa quả. Tóm lại là vỗ về trái tim non nớt bị tổn thương của Lưu Trường."
"Ngũ ca ... Huynh đỡ đệ tới Thiên Lộc Các đi!"
"Hả, đệ còn chưa khỏe lại mà ... Nghỉ ngơi vài ngày nữa đi."
"Đừng, đợi lát nữa nhị ca sẽ tới, thừa lúc huynh ấy chưa tới, mau đưa đệ đi! Đệ muốn học tập, đệ muốn đọc sách!"
Thực ra cũng chẳng cần đỡ, dù sao Lữ hậu không đánh hai chân của nó, chẳng qua là mông bị sưng, không cách nào ngồi được thôi.
Lưu Khôi dìu Lưu Trường tới Thiên Lộc Các.
"Úi, Trường tới rồi, nghe nói hôm kia ngươi ôm xá nhân của ngươi khóc thiếu chút nữa đứt hơi, có phải không?"
Người lên tiếng đương nhiên là Lưu Như Ý.
Lưu Trường liếc hắn một cái:" Nghe nói nhà Toánh Âm hầu nuôi một con chó lớn, ngươi biết không?"
"Liên quan gì tới ta."
"Con chó đó tên là Như Ý, ngươi nói có xúi quẩy không, lại đi lấy cái tên đó."
"Trường đệ!"
Vẫn là Lưu Hằng lên tiếng, tranh cãi giữa Lưu Trường và Lưu Như Ý mới chấm dứt, hai người không ai nhìn ai, đều tức tới thở hổn hển.
"Tứ ca à, huynh yên tâm đi, đệ sẽ không nói với ai đâu!"
Lưu Trường lén lút nói với Lưu Hằng, Lưu Hằng quay đầu qua bóp mũi nó, không nói gì thêm.
Lưu Trường không ngồi được, chỉ có thể nằm sấp, hai tay chống thân mình, uể oải xem sách.
Cái công nhìn bộ dạng đó của nó mà chẳng tức giận, tâm tình của ông có vẻ không tệ, trừ nội dung trên thư tịch, ông còn kể nhiều chuyện vui nghe được trên đường. Mọi người đều rất thích nghe, học xong mọi người lần lượt rời đi.
"Huynh về trước đi, đợi nhị ca đi thăm thừa tướng rồi đệ mới về."
Nghe Lưu Trường nói vậy, Lưu Khôi liền trở về.
Cái công bấy giờ mới ngồi trước mặt Lưu Trường.
"Ha ha ha, lão phu thực sự không ngờ tới ngươi lại có trí tuệ như thế?"
"Chứ còn sao nữa ạ, lão sư không biết, khi trước Hoài Âm hầu thu đệ tử làm đồ đệ từng nói, đệ tử là người thông minh duy nhất có thể so với Trương Lương." Lưu Trường rất hài lòng với biểu hiện của lão sư, mãi mới có một người khen việc nó làm: