Chương 114: Miễn cưỡng làm song thánh.
Trương Thương, ông ta chính là mãnh nhân đã cải tiến Cửu Chương Toán Thuật.
Lưu Trường không ngờ lão sư của mình lại là nhân vật có tiếng như vậy.
Thiên phú Lưu Trường thể hiện ra ở môn số học khiến cho Trương Thương vô cùng kích động, hai người bắt đầu triển khai tham khảo ở vấn đề số học. Dạy học biến thành biện luận, Lưu Trường tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt khoe khoang bản thân, lớn tiếng nói các loại công thức hóa học, nói cho Trương Thương sửng sốt hết sức.
"Tuyệt! Tuyệt! Trương Thương vừa nghe vừa nhớ, thái độ với Lưu Trường càng lúc càng thân cận:
Có điều khi vấn đề số học với hiện thực trước mắt gắn với nhau thì Lưu Trường nói không lại Trương Thương, Trương Thương an ủi nó, đó là vì ngươi hiểu bên ngoài chưa nhiều, cần phải tăng cường kiến thức, học vấn của ngươi trong tương lai sẽ vượt xa ta.
Tiếp theo đó Trương Thương lại hỏi tới máy dệt, Lưu Trường kinh ngạc phát hiện ra, vị mãnh nhân này lại còn hiểu máy móc nữa.
Lưu Trường như gặp được tri âm, làm nó mừng quá nỗi, ở thời đại này có thể gặp được người cùng mình thảo luận số học cao cấp, còn có thể cùng tham khảo máy móc và vật lý, chuyện đó hiếm có thế nào.
Có thể nhìn ra, Trương Thương cũng gần như thế, làn da trắng trẻo lúc này trở nên hồng hào, càng nói càng kích động, hai người thiếu chút nữa choàng vai bá cổ.
Lưu Trường dần dần bỏ giới bị trong lòng với Trương Thương, thoải mái nói:" Sư phụ, người bình thường trừ số học và máy móc, còn thích làm gì?"
"Ta thích ăn, ta đi du học bốn phương chủ yếu là để ăn món ngon ở các vùng khác nhau!"
"Đệ tử cũng thế!" Lưu Trường kích động nắm tay ông ta:
"Đương nhiên thi thoảng cũng gặp qua mỹ nữ đương địa ... Ha ha ha, những nơi khác nhau, nuôi dưỡng ra mỹ nhân cũng khác nhau!"
"Đệ tử cũng thế!"
Hai người nhanh chóng choàng vai ba cổ, sư đồ thoáng cái thành vong niên chi giao.
"Năm xưa ta tới nước Yên du học, dừng chân lại ở một hộ, người đó nhất định muốn để thiếp của mình tới hầu hạ ta ..." Trương Thương cười tít mắt nói, đạo đức giáo viên sớm bị ông ta vứt đi rồi:
Nếu để tổ sư của Lưu Trường nhìn thấy bộ dạng của hai người, chỉ sợ từ quan tài nhảy ra, cầm kiếm chém chết cả hai.
"Sau đó thế nào, sau đó thế nào?"
......... .........
"Trương công, thằng nhỏ ngang bướng, hi vọng ngài có thể quản giáo thật tốt." Lưu Bang cười nói:
Trương Thương nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc:" Công tử Trường vẫn ngoan ngoãn, thần sẽ trông coi thật tốt."
Lưu Bang rất thích Trương Thương, không phải vì lão sư của ông ta tên là Tuân Tử, mà còn bởi vì ông ta vô cùng tài hoa. Trong số tất cả các đệ tử của Tuân Tử, thì Hàn Phi, Lý Tư đều danh tiếng lẫy lừng, vị tiểu đồ đệ này luôn dễ bị người ta lãng quên.
Trương Thương là người Dương Vũ, thời còn trẻ bái Tuân Tử làm thầy, học tập học vấn. Vào triều Tần, ông ta từng làm ngự sử, quản lý đủ các loại văn thư tài liệu trong cung, sở thích lớn nhất mỗi ngày là đọc sách, còn đọc sớm hơn Cái công nhiều năm. Vì phạm tội, ông ta chạy trốn về nhà.
Đợi Lưu Bang công thành cướp đất đi qua Dương Vũ, Trương Thương đã lấy thân phận môn khách đi theo Lưu Bang đánh Nam Dương.
Về sau Trương Thương lại phạm pháp, cởi quần áo ra, nằm trên dụng cụ tra tấn, thân thể ông ta cao lớn, lại còn có làn da trắng trẻo, tình cờ được Vương Lăng nhìn thấy, than tướng mạo thần đẹp.
Bởi thế Vương Lăng liền nói đỡ với Lưu Bang, miễn tội chết cho ông ta. Cái này lần nữa chứng mình tầm quan trọng của chỉ số nhan sắc, về phần Trương Thương phạm tội gì ... À thì, không tiện nói, dù sao cũng chẳng phải tội đàng hoàng gì.
Về sau Trương Thương được thăng lên làm kế tướng quản lý tài chính. Trên lịch sử ông ta làm quốc tướng cho Hoài Nam vương Lưu Trường, cuối cùng làm thừa tướng cho Lưu Hằng.
Trương Thương có tài năng gì? Đong, đó, cân, lịch pháp của Đại Hán đều do người này hoàn thiện, những thứ đó được vận dụng nhiều năm. Ông ta là vị thừa tướng của Hoa Hạ đầu tiên đem thành quả nghiên cứu toán học trực tiếp dùng vào quốc kế dân sinh.
Đồng thời ở các phương diện luật pháp, nhạc luật, kinh học, cơ giới đều có thành tựu.
Trong cái hay cũng có cái dở, người này có hai thói xấu ... Thứ nhất là tham ăn, thứ hai là háo sắc.
Cho nên nói, lợi hại nhất vẫn là Tuân Tử, tùy tiện dạy mấy đứa đệ tử, hai người làm thừa tướng, một thành thánh.
Lưu Trường yêu chết vị sư phụ này, không chỉ vì sở thích của hai người tương đồng, quan trọng nhất là, ông ta đem Lưu Trường đi chơi.
Đúng thế, Trương Thương trực tiếp lấy lý do vì công tử tăng cường kiến thức, đưa Lưu Trường rời hoàng cung. Mà Lưu Bang và Lữ hậu hoàn toàn không ngăn cản, trong mắt họ, từ khi Trương Thương tới, Lưu Trường trở nên thật thà ngoan ngoãn, có thể thấy, đây là một vị thái phó đáng tín nhiệm.
Khi bọn họ ngồi xe rời hoàng cung, Loan Bố đang đợi ở bên ngoài.
Loan Bố nhìn rõ Trương Thương ở trên xe ngựa, vội cúi rạp người hành đại lễ.
Trương Thương cười khà khà bảo hắn đứng lên rồi nhìn sang Lưu Trường:" Trường à, ta đi loanh quanh trong thành một chút ... Xong việc tới Chu phủ đón ngươi!"
"Sư phụ, vì sao không dẫn đệ tử đi chơi cùng?"
"Ài, ngươi còn nhỏ, đợi ngươi lớn hơn một chút, ta dẫn ngươi đi cùng."
"Được, vậy đệ tử đi!"
"Trường, nếu phụ mẫu của hảo hữu ngươi không thích ngươi, ngươi cứ gọi ta, ta sẽ giúp ngươi khuyên nhủ .... Phải rồi, trộm cho ta ít rượu ngon ... Tới khi đó ta cho ngươi uống một ngụm ... Ta sẽ mang về cho ngươi thật nhiều đồ ngon."
Loan Bố ở bên trợn mắt hóa mồm, thời khắc đó hình tượng đại hiền Nho gia trong hắn đã sụp đổ ầm ầm.
"Trương công ... Công tử còn nhỏ, không thể uống rượu ... "
Còn chưa đợi Loan Bố nói hết, Trương Thương đã đánh xe biến mất tăm mất tích.
Loan Bố sắc mặt phức tạp theo sau Lưu Trường, Lưu Trường đang tán dương vị sư phụ này tốt thế nào, Loan Bố cứ muốn nói lại thôi.
"Loan Bố, ta chưa từng thấy ngươi sợ một người như thế, sao ngươi lại sợ sư phụ ta? Ngươi đừng sợ, tin đồn bên ngoài đều là giả đấy, sư phụ hoàn toàn không phải người hung tàn như thế!"
Loan Bố nói:" Thần kính Trương công không phải vì con người ông ấy, mà là vì học vấn của ông ấy. Thần sở dĩ sợ Trương công, không phải vì quyền thế của ông ấy, mà là vì sư phụ của ông ấy."
"Ồ ... Ông ấy còn có sư phụ à? Sư phụ của ông ấy là ai?"
"Tuân Tử."
Lưu Trường đột nhiên dừng bước, đần mặt quay đầu nhìn Loan Bố hỏi với vẻ không tin nổi:" Ai?"
"Tuân Tử."
Trong Chu phủ, Lưu Trường cười như thằng ngốc, lớn tiếng nói:" Sư tổ ta năm xưa rất ghê gớm, có thể nói là thánh nhân một đời, các ngươi biết sư tổ của ta là ai không? Sư tổ là Tuân Tử đấy, còn nữa Hàn Phi chính là sư bá của ta, Lý Tư cũng thế! Ha ha ha, nay ta được chân truyền của họ, sư tổ dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
"Ta quyết định kế thừa ý chí của sư tổ, đem mạch Nho gia bọn ta phát dương quang đại! Ta muốn thành tân thánh của Nho gia."
Có đứa ý kiến :" Đại vương, trước kia ngài học Hoàng Lão mà, còn nói Nho gia toàn sao chép của Hoàng Lão."
"Phun rắm! Rõ ràng là Hoàng Lão sao chép Nho gia bọn ta, ta là đồ tôn của Tuân Tử, sao có thể dính líu tới Hoàng Lão? Có điều Cái công đối xử với ta không tệ ..." Lưu Trường sờ cằm, trầm tư chốc lát nói:" Thôi vậy, ta miễn cưỡng làm thánh nhân hai học phái."