Chương 115: Công tử Trường muốn tổ chức đại thọ.
Sự thực chứng minh, vị Yến vương Lư Quán này được thổi phồng quá lớn, ông ta thực sự không xứng.
Phàn Khoái còn chưa tới chiến trường, Chu Bột xoay người một phát đã đánh cho tướng sĩ nước Yên liệt giường liệt chiều.
Mới vài ngày quân đội của Chu Bột đã sắp tới thủ đô rồi.
Thế là Lư Quán đương nhiên cũng không thể ngồi yên được nữa, ông ta dẫn người nhà, cung nhân, thân tín và mấy nghìn binh mã chạy tới chân Trường Thành, đóng trại ở đó.
"Đại vương, nước Yên binh yếu, không phải là đối thủ của Chu Bột, xin để thần tới Hung Nô, mượn binh mã bọn họ, đối kháng với Chu Bột, đoạt lại đất Yên."
Trương Thắng vào lúc này cũng không quên vì Lư Quán bày mưu hiến kế.
Lư Quán đùng đùng nổi giận, chỉ Trương Thắng trước mặt mà mắng :" Nếu không phải vì kế sách của ngươi, ta có tới mức luân lạc đến mức này không? Ngươi bảo ta tự bảo vệ mình, dẫn Hung Nô tới đánh quân của bệ hạ, chẳng lẽ đó là tự giữ mình à?"
Nghe Lư Quán mắng, mặt Trương Thắng đỏ bừng bừng, cúi đầu không nói ra lời.
Ngày hôm đó Trương Thắng tự sát, trước khi chết hắn để lại một phong thư cho Lư Quán, mở đầu thư tạ tội với Lư Quán, tự trách mình không bảo vệ được chủ quân. Tiếp đó lại hiến kế với Lư Quán, nếu Chu Bột tiếp tục tấn công thì chạy sang Hung Nô.
Nhưng khi Chu Bột bình định đại bộ phận nước Yên thì dừng tiến công, để Lư Quán tiếp tục đóng trại dưới Trường Thành một cách quỷ dị.
Đại khái Chu Bột cũng biết, tuy bệ hạ ra chiếu lệnh giết Lư Quàn, nếu mình thực sự mang đầu Lư Quán về, chỉ sợ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu. Nói không chừng hôm nào đó bệ hạ uống rượu say, nhớ tới chuyện này liền báo thù rửa hận cho hảo huynh đệ.
Mà Phàn Khoái không bị Trần Bình bắt như trên lịch sử, thời khắc này hắn cách nước Yên ngày một gần, chuyện làm kẻ ác, để tên đó làm đi.
Cùng lúc ấy Lưu Trường ở trong Chu phủ lớn tiếng bốc phét với ba đứa tiểu tử Chu gia.
Từ sau lần tấn công phủ Kiến Thành hầu, băng đảng Trường An do Lưu Trường cầm đầu bị diệt sạch, đại đa số bị cấm túc, không cho ra ngoài. Còn một số ít hiện giờ vẫn nằm trên giường, Lưu Trường chỉ đành tự mình đi thăm bọn chúng.
"Được rồi, ta đi thăm Quán A đây, nghe nói nó bị a phụ nó nhốt trong thư phòng rồi ..."
Lưu Trường thong thả đứng dậy, đang định rời đi thì Chu Thắng Chi quýnh lên nói:" Bọn thần đi với đại vương."
Khụ! Khụ!
Chu phu nhân ở đó không xa ho vài tiếng, Chu Thắng Chi không được vui lắm, sưng xỉa cái mặt không nói nữa.
Lưu Trường cười với Chu phu nhân, sau đó nghiêm khắc với Chu Thắng Chi:" Làm con sao có thể vô lễ với mẹ đẻ mình như vậy? Ngươi đã theo quả nhân, vậy không thể chỉ có cái dũng của thất phu, phải đọc sách cho tốt! Phải hiểu cái đạo hiếu thuận!"
"Ngươi phải nghe lời a mẫu, không cho ngươi ra ngoài, ngươi phải vâng dạ, không được nói thêm gì hết."
Chu Thắng Chi vội nhận sai với Chu phu nhân, làm Chu phu nhân vui lắm.
Ba đứa con này trước giờ khiến nàng không sao yên tâm được, nhất là trưởng tử Chu Thắng Chi, càng là loại vô pháp vô thiên, trừ a phụ ra thì không ai quản được hắn.
Rốt cuộc giờ có người khác làm hắn nghe lời rồi.
Chu phu nhân vội đi tới cười nói:" Không sao, không sao, không phải là thiếp thân không cho chúng đi theo công tử, đi sớm về sớm là được."
Lưu Trường rất lễ độ cáo tử Chu phu nhân rồi mới dẫn ba tên tiểu tử ra ngoài.
Vừa mới rời Chu phủ, Lưu Trường liền răn dạy:" Ba đứa các ngươi theo ta lâu như vậy mà chẳng có chút tiến bộ gì cả."
"Thứ phụ mẫu để ý, chẳng qua là thái độ của các ngươi mà thôi, chỉ cần trước mặt họ các ngươi tỏ ra đủ hiếu thuận, thái độ thành khẩn, bình thường các ngươi muốn làm gì thì làm, bọn họ sẽ không nói gì cả đâu. Chẳng qua chỉ là chuyện lời nói thôi, sao không ngoan ngoãn cho phụ mẫu vui vẻ chứ?"
Cả ba được khai sáng chắp tay cúi mình:" Đại vương anh minh."
Bọn chúng tới nhà Quán Anh, Quán Anh không có nhà, Lưu Trường giở trò cũ, lại lấy danh nghĩa Trương Thương ra, Quán phu nhân liền vui vẻ thả Quán A. Năm đứa ra sân chơi, con chó lớn có lẽ lâu rồi không được thấy Quán A, gặp nó liền chạy xung quanh sủa không ngừng."
"A phụ của đệ giận lắm, ông ấy nói đệ vô dụng, người khác đều đi đánh nhau, chỉ có đệ là đi trộm đồ ..." Quán A tiu nghỉu nói nguyên nhân nó bị nhốt:
"Phải rồi các vị, mọi người thông báo một chút ... Ba ngày nữa là đại thọ của quả nhân, bày tiệc Trữ Điện!!"
Thời Xuân Thu không có cái khái niệm sinh nhật, thói quen này xuất hiện ở cuối thời Chiến Quốc, lưu hành ở Lưỡng Hán. Có điều người trưởng thành đại đa số không mừng sinh nhật, phải xem cha mẹ có còn không, nếu một trong hai người không còn, vậy không được mừng sinh nhật, phải đi cúng tế song thân.
Ngoài ra trẻ con còn nhỏ cũng không mừng sinh nhật, chuyện này phải xem người lớn trong nhà, có điều công tử Trường là ai chứ? Trải qua một phen đấu tranh quyết liệt, Lữ hậu đồng ý, nhưng mà tổ chức ở Tiêu Phòng Điện thì khỏi mơ, đi tìm chỗ khác đi.
Lưu Trường lại một lần nữa lấy lý lẽ ra nói, Lưu Doanh liền vui vẻ cho nó mượn Trữ Điện để tổ chức sinh nhật.
Mặc dù rất bất mãn với việc Lưu Trường trước đó dẫn con mình đi làm xằng làm bậy, có điều khi nghe nói Lưu Trường mừng sinh nhật ở Trữ Điện, các đại thần trong triều vẫn kịp thời thả đám trẻ con ra.
"Các vị!"
Lưu Trường đứng lên, nó mặc y phục mới tinh, đội mũ cao hiền đặc biệt, ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dạng rất tuấn tú.
Tả hữu của nó là mấy chục đứa bé bất trị, bọn chúng lúc này cũng san mặc đẹp đẽ, chia ra ngồi hai bên, trước mặt đặt cả đống thức ăn.
"Thời gian trước may nhờ có chư vị, chuyện này cũng làm quả nhân áy náy, để chư vị bị liên lụy ... Ta liền uống chén nước quả này để bái tự." Lưu Trường nói rồi uống cạn nước quả:
Cả đám lần lượt đứng dậy nâng chén.
"Đại vương nói gì thế, bọn thần nguyện chết vì đại vương."
"Đúng thế ạ, chẳng qua bị đánh mà thôi, nếu như còn chuyện tương tự, đại vương cứ sai bảo là được!"
Cả đám la hét, hai huynh đệ Lữ gia bị kẹp ở giữa run bần bật.
Đúng thế, hai đứa bọn chúng cũng tới, còn mang theo không ít lễ vật, Lưu Trường thấy bọn chúng, không hề đánh mắng, thậm chí cười tươi ôm chúng, mời ngồi xuống.
"Còn chuyện nữa, phải nói với các vị, chén nước quả này quả nhân kính hai vị Lữ Chủng, Lữ Lộc."
Lưu Trường mở miệng nói thế, mọi người tức thì đổ dồn ánh mắt vào hai huynh đệ Lữ thị, làm bọn chúng càng sợ hơn, cúi đầu không dám nói gì cả. Lưu Trường nói tiếp:" Các vị có điều chưa biết, kỳ thực huynh đệ Lữ gia đứng về phía chúng ta, bọn họ nhẫn nhục là vì đại sự của chúng ta, hi sinh không ít."
"Thì ra là thế!"
Mọi người mừng lắm, vội vàng mới rượu hai huynh đệ, điều này làm hai thằng tiểu tử ngốc không cách nào dung nạp vào quần thể sợ hãi, vội vàng đáp lễ.
Lưu Trường sải bước đi tới trước mặt chúng, cười nói:" Thân cận với các huynh đệ một chút, không hại gì cả."
"Đa tạ đại vương!" Lữ Lộc vội đứng lên, mặt đầy kích động:
"Không cần đa lễ, chúng ta là giọt máu đào hơn ao nước lã mà! Nào, uống cạn chén này!"
Chốc lát sau, hai tên liền hóa thành chân chó hàng đầu của Lưu Trường, lời nói tràn ngập tán dương và kính phục. Chuyện này làm Chu Thắng Chi cực kỳ khó chịu, hai đứa các ngươi sao lại cướp việc của ta?
"Cữu phụ có còn giận không?"
Lữ Lộc nhìn xung quanh, thấp giọng nói:" A phụ mới đầu rất giận, sau đó cô mẫu phái người tới, mắng chửi một trận, nói a phụ phải cảm tạ đại vương, a phụ mới bừng tỉnh, phái hai người thần tới, ngay cả lễ vật cũng do a phụ chuẩn bị."
"Tốt, tốt, nếu chỗ cữu phụ có chuyện liên quan tới quả nhân!"
"Nhất định là thế!"