Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 116: Xéo về cho nãi công.

Chương 116: Xéo về cho nãi công.

Lưu Bang thong thả đi dạo trong hoàng cung, lúc này bên cạnh ông ta chẳng còn ai đi cùng nữa, chỉ có mấy tên cận thị đứng đằng xa cẩn thận cúi đầu. Chẳng có người để cùng ăn uống bốc phét, tòa đình các mới xây kia cũng chẳng khiến ông ta hứng thú ở lâu. Chính lúc này Lưu Bang chợt nghe thấy tiếng huyên náo đằng xa, loáng thoáng còn có tiếc hát, Lưu Bang dừng lại nghe kỹ, hình như là bài hát của mình mà.

"Ngươi đâu! Chỗ Trữ quân có động tĩnh gì thế?" Lưu Bang tâm trạng đang không tốt, nghe tiếng ồn càng khó chịu:

Cận thị dè dặt đáp: "Bệ hạ ... Công tử Trường mừng sinh nhật, hôm qua đã nói rồi ạ ..."

Lưu Bang bấy giờ mới nhớ ra, hứng thú nói:" Thằng nhãi đó lắm trò thật, trẫm phải đi xem."

Khi Lưu Bang tới Trữ Điện, cận thị chuẩn bị vào bẩm báo, Lưu Bang ngăn lại, chỉ đứng ngoài cửa nhìn trộm.

Trữ Điện rộng lớn, lúc này bị biến thành như cái ổ chó, bữa bãi lộn xộn, một đám nhãi con đang mồm năm miệng mười tán gẫu, Lưu Trường vít cổ Phàn Kháng lớn tiếng nói gì đó.

Lưu Bang rất bình tĩnh nhìn cảnh với ông ta mà nói là hết sức quen thuộc này, ít nhất đã từng là thế, nhìn rất lâu, một giọt nước khẽ lăn qua gò má ông ta.

Lưu Bang không tới quấy rầy, ông ta rời đi rất nhanh, sau khi rời đi, ông ta tự mình viết một phong thư, sai kỵ sĩ đưa thư tới nước Yên.

.....

Lư Quán đứng dưới Trường Thành, run bần bật, nơi này cực lạnh, mọi người cũng không hiểu vì sao Lư Quán lại dừng ở đây, rõ ràng là kẻ địch có thể tấn công bất kỳ lúc nào. Mà Lư Quán thì mỗi ngày nhón chân nhìn về phía tây bắc.

Mọi người hỏi ông ta, ông ta không đáp.

Cho tới một ngày có kỵ sĩ Đại Hán xuất hiện trước mặt Lư Quán.

Tướng sĩ của Lư Quán tức khắc vây kín lấy người đó, nhưng người đó không hề sợ hãi :" Bệ hạ có thư cho Yến vương!"

Lư Quán được tả hữu dìu đỡ, vội vàng tới trước mặt người đó.


"Ta phụng lệnh của Vũ Dương hầu, đưa thủ thư của bệ hạ!"

Lư Quán run run nhận lấy tấm lụa, cúi đầu xuống chỉ thấy một hàng chữ.

"Thứ chó má! Xéo về cho nãi công!"

Lư Quán quỳ trên mặt đất, ôm tấm lụa khóc rống lên.

……………… ………….

Chát ~~~

Kiếm của Lưu Trường chặn kiếm của Cái công, giây phút đó nó mừng phát điên, nhưng tiếp ngay đó Cái công phát lực, kiếm gỗ của Lưu Trường tự đánh vào mặt nó, Lưu Trường lần nữa ngã xuống đất.

"Ha ha ha, ta có thể ngăn được đòn công kích của sư phụ rồi!" Lưu Trường ngồi trên mặt đất, cười lớn:

Cái công thu kiếm lại, bình tĩnh hỏi:" Thời gian qua sao không thấy ngươi tới Thiên Lộc Các?"

"À, là thế này ạ, thái phó đang dạy đệ tử số, cái này khó lắm ... Đệ tử không học được, ông ấy không cho đệ tử ra ngoài, thực sự là không rảnh ..." Lưu Trường thời gian qua chơi quên trời đất:

Nghe Lưu Trường nói, sắc mặt của Cái công hòa hoãn hơn rất nhiều, gật gù nói:" Vị thái phó này của ngươi, toán số rất lợi hại, theo ông ấy học nhiều chút cũng không hại gì ... Nhưng những thứ ta dạy ngươi cũng không được quên."

"Sư phụ yên tâm, làm sao đệ tử quên được, mỗi lần đệ tử đều phản bác quan điểm của thái phó, nói với ông ấy, những thứ này là học vấn của Hoàng Lão, làm ông ấy tức lắm." Lưu Trường học khôn rồi, nó hiểu thuận theo ý của người ta mà nói chuyện, nhất là những người không đánh được:

Cái công cười lớn:" Không tệ, không tệ, dù sao ông ấy cũng là sư phụ của ngươi, không được vô lễ ... Cứ dốc lòng học tập, tự mình phán đoán là được!"

"Vâng!"

Luyện kiếm xong, Lưu Trường lại tới chỗ Trương Thương học tập, Trương Thương đóng cửa lại, lấy ra không ít đồ ăn, hai sư đồ liền ăn thoải mái.

"Sư phụ, gần đây a phụ ... Ừm, ực ..." Lưu Trường nuốt thức ăn xuống, nói tiếp :" Muốn đưa Như Ý tới đất phong."

Trương Thương cúi đầu ăn, hỏi:" Ngươi thấy vì sao bệ hạ làm thế?"

"Còn vì sao được nữa, thời gian trước a phụ nói muốn phong Lưu Trạch và Lưu Thị làm vương, gần đây lại muốn để Như Ý tới đất phong ... Làm thế là để tăng cường thế lực chư hầu vương họ Lưu."

"Có điều chỉ sợ a phụ không được toại nguyện đâu, Lưu Trạch và Lưu Tị không đủ quân công, nhị ca lại không muốn Như Ý sớm tới đất phong."

Trương Thương lau miệng nói:" Chư hầu vương quá nhiều cũng không phải chuyện tốt đâu."

"Ồ, sao sư phụ lại nói thế?"


"Nay chư hầu vương đều là thân thích gần của bệ hạ, thực lực yếu, có lẽ không sao, nếu qua vài đời nữa, tình cảm trở nên phai nhạt, thế lực các nước chư hầu lớn lên, như thế sẽ xảy ra vấn đề lớn."

"Kệ nó, đời nào quản đời nấy, đệ tử có nhìn thấy ngày đó không cũng chưa chắc, nói gì tới sư phụ chứ."

Trương Thương gật đầu, lại nói:" Nếu công tử Như Ý sắp tới đất phong, vậy thì công tử Hằng, công tử Khôi khả năng đều sắp phong vương rồi."

"Vậy đệ tử thì sao?" Lưu Trường ngẩng đầu lên ngay, nó khao khát lâu rồi:

Trương Thương cười nói:" Lúc đầu bệ hạ mời ta tới, chính là để làm quốc tướng của công tử."

"Vậy đệ tử sẽ được phong tới nơi nào?"

"Hoài Nam, Lương, Đại, Thục đều có thể, công tử muốn đi đâu?"

Lưu Trường hơi ngần ngừ:" Nước Hoài Nam giàu có nhất, nhưng cách ngoại địch quá xa, không thể khuếch trương ... Đệ tử muốn đi nước Yên, đánh thẳng một mạch, đem đất đai tái ngoại đều biến thành nước Yên."

Trương Thương bất ngờ, trầm tư chốc lát, nói:" Công tử không đi nước Yên đâu, nước Yên bách tính quá ít, thời tiết giá lạnh. Nếu bệ hạ phong công tử tới nước Yên, hoàng hậu điện hạ là người đầu tiên không chịu ... Hơn nữa nước Yên quá xa, bất kể là hoàng hậu hay bệ hạ kỳ thực đều muốn công tử làm lá chắn cho thái tử ... Sẽ không phong tới nơi xa như vậy."

"Khả năng cao nhất là nước Hoài Nam và nước Lương."


"Nước Hoài Nam giàu có, nhân khẩu đông đúc, nước Lương cách gần nhất, là lá chắn thiên nhiên của triều đình."

Lưu Trường nay đã lớn thêm một tuổi, sớm không còn là đứa nhóc con nữa, tất nhiên cũng hiểu những đạo lý này, nước Sở không thể là đất phong của mình, vì trọng phụ Lưu Giao vẫn còn sống, hơn nữa hắn làm không tệ, là chư hầu vương a phụ tin tưởng nhất. Còn về nước Tần, vậy thì khỏi nghĩ.

Đầu tiên là đất phong của nước Tần trùng với triều đình, ngoài ra Đại Hán lật đổ nước Tần mà kiến lập lên, chủ đề dư luận thiên hạ là chửi Bạo Tần. Bất kể có chuyện xấu gì cũng là do nước Tần làm, vào thời điểm này phong Tần vương là không thể.

Chuyện đất phong luôn là vấn đề khiến Lưu Trường đau đầu, nó cũng không biết nên đi đâu.

Trương Thương nói:" Không cần phải vội, ngươi còn trẻ, dù là phong vương cũng không thể tới đất phong, muốn tới đất phong thì ít nhất phải tới tuổi đã."

Mới đầu Lưu Trường rất ghét đọc sách, nhưng bây giờ mỗi ngày nó đều sốt ruột đợi Trương Thương dạy học, có điều là bởi vì vị lão sư này tán dóc với nó, mang cho nó cái ăn, kể cho nó đủ loại chuyện cười, chủ yếu là vì hai người hợp tính nhau, sở thích tương đồng. Hai người thường đàm luận vấn đề luyện sắt, Lưu Trường sớm không còn chỉ có một mình nữa, suy nghĩ do nó đề xuất ra, Trương Thương luôn phán đoán chuẩn xác tính khả thi.

Hai người khăng khít vô cùng, thường ngồi cùng chau chê bai đủ thứ trên đời, mà Lưu Trường đúng là từ miệng Trương Thương có được đủ nguyên liệu dùng để bốc phét.


Hai người một thì mở miệng ra cha ta Hán đế, một thì luôn mồm thầy ta Tuân Tử, chung sống rất hòa thuận.

Cùng với việc đám Lưu Trường có thể ra ngoài, trị an ở Trường An lại bắt đầu hỗn loạn, trải qua chuyện lần trước, lá gan của bọn chúng lớn lên rất nhiều. Đám giáp sĩ tuần tra suốt ngày phải đuổi theo bọn chúng, Loan Bố lại lần nữa ngày ngày tới huyện nha nhận người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất