Chương 118: Tin tức từ Hàn Tín. (2)
"Ài ... Đứa tôn nhi này của ta, xưa nay ngoan ngoãn nghe lời ... Chỉ là hơi sợ người lạ." Lư Quán lắc đầu nói:
Lưu Trường cười lớn, nhìn Lư Tha Chi, vỗ ngực nói:" Trọng phụ yên tâm, sau này cháu dẫn nó đi chơi nhiều một chút, nó sẽ mau chóng quen thuộc Trường An thôi.
Bọn họ trò chuyện rất lâu, khi Lưu Trường chuẩn bị cáo từ rời đi, Lư Quán mới nhớ ra chuyện chính.
Ông ta vội vàng gọi Lưu Trường lại, bảo hạ nhân lui cả ra, bấy giờ mới nhỏ giọng nói:" Khi ta tới Trường An, trong nhà lao gặp được Hoài Âm hầu."
Lưu Trường cả kinh, nắm chặt tay Lư Quán hỏi gấp:" Sư phụ thế nào rồi?"
"Sư phụ?" Lư Quán ngẩn người, ngay tiếp đó lại nói:" Hoài Âm hầu ... Ừm, không ra dạng người nữa, khi ta rời đi, ông ấy nắm tay ta, nhất định muốn ta chuyển một câu cho ngươi."
"Cho cháu ạ, sư phụ nói gì?"
"Ông ta nói rất kỳ quái, ta cũng không hiểu ý tứ của ông ta, ông ta nói: Thượng Đảng nối Hà Nội, Hà Đông kiềm Thượng Quận, Vân Nhạn trời mênh mông, thiên hạ Tấn thái bình."
"Thượng Đảng nối Hà Nội ... Hà Đông chế Thái Nguyên?" Lưu Trường nhíu mày, trầm ngâm chốc lát thận trọng cúi người hành lễ:" Đa tạ trọng phụ, sau này trọng phụ nếu có chuyện gì cứ tìm cháu, cháu không chối từ."
"Ài, không có gì, ta nhìn thấy bộ dạng Hoài Âm hầu như thế không đành lòng ... Sở vương ngày nào ... Ài ... Chuyện này ngươi không được nói ra ngoài đấy."
"Cháu biết ạ."
Lưu Trường liền cáo biệt Lư Quán, lên xe đi về phía hoàng cung.
"Công tử đang nghĩ gì thế?" Loan Bố đánh xe không thấy Lưu Trường ba hoa như thường ngày thì ngạc nhiên, quay đầu nhìn thấy nó chống tay trầm tư, có vẻ đang suy nghĩ ghê lắm:
"Loan Bố, ngươi nói nếu ta phong Tấn vương thì sao?"
"Tấn vương ạ?" Loan Bố lắc đầu:" Nay Triệu, Đại, Lương đều đã phong quốc, làm sao có thể phong Tấn vương?"
"Ngay thấy ta không thể làm Tấn vương à?"
"Chuyện này không phải công tử không có tư cách, vấn đề là Đại Hán ta căn bản không có Tấn vương."
"Đại Hán ta trước kia không có tướng quốc, giờ có rồi đấy .."
Về tới hoàng cung, Lưu Trường phái người đi tìm Trương Thương tới, Lưu Trường đợi rất lâu Trương Thương mới vác bộ mặt rầu rĩ di vào các:" Công tử, làm cái gì thế? ... Hôm nay học xong rồi cơ mà ... Ài, sao làm mất hứng người ta thế."
Vị lão sư này còn muốn trốn dạy hơn học sinh muốn trốn học.
"Sư phụ, người mau ngồi xuống, đệ tử có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với sư phụ." Lưu Trường kéo tay Trương Thương để ông ta ngồi xuống, sau đó kích động nói:" Hôm nay Yên vương phái người tới tìm đệ tử, nói ở trong lao ngục gặp được một vị lão sư khác của đệ tử ..."
"Hoài Âm hầu sao?"
"Đúng thế ông ấy nhờ Yên vương mang cho ta một lời, nói thế này, Thượng Đảng nối Hà Nội, Hà Đông kiềm Thượng Quận, Vân Nhạn trời mênh mông, thiên hạ Tấn thái bình."
Mí mắt Trương Thương giật giật:" Khẩu khí lớn quá, thế này là muốn công tử phong Tấn vương rồi."
"Sư phụ thấy sao?"
"Nếu lấy Hà Nội, Thượng Đảng, Hà Đông, Thượng Quận, Vân Trung, Nhạn Môn là nước Tấn, vậy thành đại quốc lớn nhất vượt qua Hoài Nam. Từ Thượng Quận có thể thảo phạt Tây Vực, từ Vân Nhạn có thể đánh Hung Nô, từ Hà Nội có thể giữ cửa Trường An, từ Hà Đông có thể lấy ... Khụ khụ." Trương Thương lắc đầu:" Nhất định không thể."
"Phong quốc thế này quá hiểm yếu, bệ hạ và hoàng hậu đương nhiên tín nhiệm công tử, nhưng công tử cũng có con cháu. Một nước có vị trí hiểm yếu như vậy, bệ hạ không thể phong. Thế này hoàn toàn vượt qua triều đường, địa thế hiểm yếu, đất đai rộng lớn, sản vật phong phú, nhân khẩu không ít, càng có cái lợi mỏ sắt .... Không thể nào, bệ hạ và hoàng hậu dù có sủng ái công tử tới mấy cũng không thể phong."
Lưu Trường giảm yêu cầu:" Nếu bớt đi vài quận thì sao?"
"Cũng không thể được, nếu phong nước Tấn, toàn bộ Hà Bắc sẽ là phong quốc, chẳng lẽ triều đường phải chuyển về nam?"
Lưu Trường nheo mắt, nó không dây dưa ở vấn đề này nữa:" Vậy sư phụ có cách nào cứu vị sư phụ kia của đệ tử không?"
"Chuyện này càng khó, Hoài Âm hầu hai lần mưu phản, bệ hạ tới giờ chưa giết ông ấy, đó đã là ân đức trời biển rồi."
Lưu Trường rất vô lễ ngồi trước mặt Trương Thương, nói:" Đệ tử biết sư phụ nhất định sẽ có cách ... Nếu hôm nay sư phụ không nói cho đệ tử biết, lát nữa đệ tử sẽ đi tìm mẫu hậu, xin phong làm Tấn vương, đệ tử nói là sư phụ xúi."
Nhìn bộ dạng vô lại đó, Trương Thương cũng chẳng tức giận, ông ta lấy từ trong lòng một cái bánh, vừa cắn ăn vừa nói:" Thế giờ ngươi đi nói đi, ta ở đây đợi ngươi."
Nhìn cái bộ dạng vô lại đó, Lưu Trường hết cách giở trò vô lại, nó thay đổi sách lược, cười hì hì sán tới, khẽ đấm vai Trương Thương:" Sư phụ à, Chu Thắng Chi có một cô mẫu, tuy đã một lần gả đi, nhưng vẫn hết sức xinh đẹp ..."
....... ....... .........
Trong Tuyên Thất Điện, hai người Lưu Bang và Lư Quán cụng chén, uống tới say khướt.
Lưu Quán đại khái nghe lọt tai lời khuyên của Lưu Trường rồi, không né tránh nữa, tới thẳng hoàng cung tìm Lưu Bang uống rượu. Lưu Bang mừng lắm, vội vàng gọi đám Phàn Khoái, Hạ Hầu Anh, Trần Bình, Chu Bột, Tiêu Hà, Quán Anh, Vương Lăng tới bày tiệc uống rượu.
Lưu Bang trước kia rất thích mở tiệc, nhưng từ khi Lưu Thái Công qua đời, ông ta không mở tiệc nữa, đây là lần đầu tiên.
Mọi người tới đông đủ, Lưu Bang uống rượu lớn tiếng kể quá khứ:" Năm xưa trẫm tới nước Ngụy, muốn giúp Tín Lăng Quân, Tín Lăng Quân cực kỳ tôn trọng trẫm, nếu không phải khi đó trẫm quá nhớ đám các ngươi thì trẫm đã ở lại rồi, khi trẫm đi, Tín Lăng Quân cứ quyến luyến mãi."
Tiêu Hà trêu ghẹo:" Bệ hạ đúng là thần nhân, không ngờ được Tín Lăng Quân thác mộng."
"Ha ha ha ~~~"
Mọi người đều cười to, Lưu Bang uống rượu ừng ực, thế rồi bắt đầu ca hát.
Lưu Trường vốn đang chăm chú nghe Trương Thương hiến kế sách, rùng mình một cái, nghe tiếng kêu gào bi thảm như có như không.
Trương Thương mắt trợn tròn, kinh ngạc nhìn phương xa:" Trong hoàng cung cũng có chỗ giết heo à??"
"Không sao đâu, a phụ đệ tử đang hát đấy, nhịn một chút rồi qua, sư phụ nói tiếp đi ... Làm thế này thực sự cứu được sư phụ của đệ tử sao?"
"Ngươi nghĩ cho rõ ràng, vì sao Hoài Âm hầu có thể sống tới ngày hôm nay?"
"Còn chẳng phải đơn giản sao, trừ Trường Sa vương Ngô Thần đã không còn chư hầu vương khác họ nữa ... A phụ giết ông ấy làm gì?"
"Nước Trường Sa hẻo lánh, hộ tịch đất canh tác đều rất ít, sát bên là nước Hoài Nam, nước Kinh, nước Sở, ba nước này nước nào cũng cường đại hơn nước Trường Sa, hắn có lòng khác sao?" Trương Thương nhìn thẳng Lưu Trường:
"Kỳ thực công tử rất thông tuệ, chỉ là không chịu đọc sách, dù có đọc cũng chỉ biết đại khái, không theo đuổi nội dung sâu hơn, bởi thế luôn chỉ biết nửa vời. Học vấn như vậy lừa đám trẻ con còn được chứ trị quốc còn chưa đủ."
Lưu Trường cười toét miệng:" Đệ tử biết mình thông tuệ mà."
"Ặc ... Ý ta là, công tử nên đọc nhiều sách hơn cơ." Trương Thương lau mồ hôi, nói dài thế mà nó nghe lọt tai có một câu:
Lưu Trường lảng đi:" Sư phụ chúng ta tiếp tục nói chuyện giải cứu ra sao đi."
"Hoài Âm hầu không có khả năng được thả ra đâu, dù có thả ra cũng không thể rời Trường An, cả đời sẽ bị giam cầm ... Năng lực của ông ta quá lớn, lại bất mãn với bệ hạ, bệ hạ yêu tài của ông ta, nhưng cũng kiêng kỵ tài năng của ông ta." Trương Thương chỉ thẳng vấn đề:
"Còn thái tử ... Thứ cho ta nói thẳng, ngay cả bệ hạ cũng không dám dùng, thái tử càng chẳng thể dùng."
"Có điều hiện công tử chỉ muốn Hoài Âm hầu thoát khỏi nạn lao ngục, cái này không khó ... Chỉ cần Hoài Âm hầu còn hữu dụng với bệ hạ là được. Ở phương diện này, công tử có thể học hoàng hậu nhiều hơn."
….
(*) Nếu mình nhớ không sai thì Lưu Bang chưa gặp được Tín Lăng Quân, định đi hay đi đến giữa đường thì hay tin Tín Lăng Quân chết, cha con nhà này chỉ giỏi chém gió.