Chương 121: Có con thế còn lo gì?
Từ lần trước phạm tội, Tiêu Hà liền bị bãi miễn chức vũ, nay làm tướng là Phàn Khoái, ông ở nhà tĩnh dưỡng. Trong thời gian này, ông không lơi lỏng, suốt ngày ở trong phủ sửa chữa lại luật pháp, dựa trên cơ sở ba điều giao ước, tham chiếu với Tần luật, lấy ra nội dung phù hợp với tình huống xã hội, chuẩn bị làm ra một bộ luật càng hoàn thiện hơn, càng thích hợp hơn.
Khi Tiêu Hà đang bận rộn làm việc, Tiêu Diên đứng trước mặt ông.
"Sao thế?"
Tiêu Diên suy nghĩ rất lâu mới nói:" Đại vương muốn đi nước Tấn."
Tiêu Hà người, nghĩ chốc lát hỏi: "Nó bảo con tới tìm ta à?"
"Vâng!"
Tiêu Hà đặt thẻ trúc trong tay xuống, suy ngẫm kỹ càng:" Không được, nước Tấn quá hiểm yếu, không thể giao ra, nếu không tương lai nhất định sinh họa, khiến thiên hạ đại loạn."
Ông ta từ chối rất dứt khoát.
Tiêu Diên có chút cấp thiết:" Đại vương đã từng cứu a phụ ... Đại vương không phải người xấu."
Tiêu Hà suy nghĩ rất kỹ, chẳng phải bởi vì Lưu Trường từng giải cứu mình, mà là suy ngẫm lại địa hình xung quanh nước Tấn.
Ông ta tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, đứng dậy nói với hạ nhân:" Chuẩn bị xa giá! Tới hoàng cung!"
Trong Tuyên Thất Điện.
"Bệ hạ, nước Tấn không thể giao ra."
Tiêu Hà nói chuyện xưa nay không bao giờ che đậy, đều nói thẳng vào chủ đề, đại khái vì tính cách này, ông ta mới cần phải tới đình úy ngồi vài ngày. Các đại thần khác lên tiếng, lúc nào cũng thể hiện ra là xuất phát điểm nghĩ cho Lưu Bang, lấy vua làm trọng, xã tắc là phụ. Nhưng Tiêu Hà thì ngược lại, xã tắc làm trọng, sau đó là dân, cuối cùng mới tới Lưu Bang.
Lưu Bang trong lòng cũng khó chịu là tất nhiên, ngươi giả vờ khách sáo vài câu cũng không được à?
Tiêu Hà Nghiêm túc nói:" Công tử Trường tính cách kiêu ngạo, có dũng lực, có thể thành lá chấn của Đại Hán, nhưng không thể là láng giếng của thiên tử."
"Vậy ý thừa tướng là?"
"Ngày xưa Đế Nghiêu Đào Đường Thị lập ra nước Đường, lấy Thái Nguyên làm đô."
Lưu Bang lặp lại:" Ý thừa tướng là gì?"
"Không bằng lấy Thái Nguyên, Thượng Đảng, Vân Trung, Nhạn Môn, Thượng Quận làm nước Đường, để công tử Trường làm vương, Hà Đông và Hà Nội tuyệt không thể rơi vào tay chư hầu, bất kể là chư hầu vương nào."
Lưu Bang nổi giận:" Thừa tướng muốn nhi tử của trẫm thành tấm chắn trong tay ngươi à?"
Nguyên nhân Lưu Bang tức giận rất đơn giản, phân phong như thế, Lưu Trường mất đi địa khu bình nguyên rộng lớn, mặc dù Thái Nguyên và Thượng Đảng cũng không tệ, nhưng cả ba mặt đều bị ngoại địch bao vây. Nếu Triệu, Đại không tương trợ, vậy thì phải một mình chống Hung Nô, thực sự không phải nơi tốt để đi.
Mà thời khắc này Hung Nô dưới sự suất lĩnh của Mạo Đốn đã chinh phục hơn 20 nước như Lâu Lan, Ô Tôn, Hô Yết, khống chế đại bộ phận Tây Vực, phía bắc thì chinh phục các nước Hồn Dũ, khuất Xạ, Đinh Linh, Cách Côn, Tân Lê. Phía nam sát nhập Lâu Phiền cùng với Bạch Dương Hà Nam vương, chiếm lĩnh lại Hà Sáo và Nam Địa.
Nam tới Âm Sơn, bắc chạm hồ Đề Bối Gia Nhĩ, đông tới Liêu Hà, tây vượt cùng đất rộng lớn Thông Lĩnh, tuyên bố đem người dùng cung gộp thành một nhà, sở hữu hơn 30 vạn kẻ dùng cung, không ai không sợ.
Đại Hán mới lập, bách tính mệt mỏi, lương thảo thiếu thốn, chịu không nổi cuộc chiến khổng lồ toàn diện như vậy, dù có cả đội ngũ mãnh nhân cũng chẳng ích gì. Huống hồ dưới trướng Mạo Đốn cũng không thiếu mãnh nhân, bản thân Mạo Đốn cũng là bậc quân chủ hùng tài đại lược. Nam nhân thứ hai thống nhất được toàn bộ bộ lạc du mục tên là Thiết Mộc Chân, người đầu tiên là Mạo Đốn.
Bản thân Lưu Bang cũng không dám nói nhất định có thể đánh bại Mạo Đốn, huống hồ là một thằng tiểu tử ngốc.
Uy hiếp tới từ Hung Nô ngày một tăng lên, phải biết rằng lần này Triệu Đại phản loạn, sau lưng có bóng dáng Hung Nô. Hàn vương Tín dẫn quân xuất chính, suất lĩnh chính là kỵ binh Hung Nô. Phía Yên vương cũng thế, Mạo Đốn mấy lần phái người tới mời Lư Quán, còn nói muốn phong ông ta làm vương.
Nay Mạo Đốn đang vào lúc tráng kiện nhất, mạnh mẽ nhất, sau khi ông ta bình định thảo nguyên đem ánh mắt nhắm chuẩn lên người đế quốc to lớn phía nam. Nếu chẳng phải vì nội bộ Hung Nô cũng có vấn đề bộ tộc, cần tiến hành chỉnh hợp, chỉ e đại chiến đã bạo phát. Nhưng cho dù là như thế, Mạo Đốn mỗi năm đều phái nhóm quân nhỏ tiến hành cướp bóc ở Vân Nhạn, Thượng Quận, Thái Nguyên thậm chí địa khu Triệu, Đại.
Đối diện với lời chất vấn của Lưu Bang, Tiêu Hà hoàn toàn không sơ:" Mới đầu bệ hạ chính là muốn lấy chư hầu bảo vệ quanh thiên tử, cho nên mới không hoàn toàn phổ biến chế độ quận huyện, thiết lập đất phong. Chẳng lẽ bệ hạ chỉ muốn con cháu hưởng thụ phú quý, mà không muốn họ gánh trách nhiệm ư?"
Lưu Bang không giận nữa, ông ta thở dài bất đắc dĩ:" Nếu như có thể, ai lại muốn con cháu mình chịu khổ chứ?"
"Trường tuy không giống Trẫm, nhưng lại là đứa nhi tử mà trẫm yêu thương nhất, tính tình nó cương liệt, giống hệt mẹ ...." Lưu Bang nhìn quanh nói nhỏ:" Mẹ đẻ ... Trẫm muốn Như Ý làm Triệu vương, vì Như Ý biết buông bỏ, có chí lớn, nhưng không mạo hiểm, nó sẽ dồn sức quản lý đất Triệu. Đất Triệu cường thịnh, ắt có thể cứu viện biên tái. Muốn Hằng làm Đại vương là vì Hằng biết nhẫn nại hơn các hoàng tử khác."
"Nếu Hung Nô cướp bóc, Hằng có thể nhẫn nhục được, không hành động theo cảm tính."
"Nhưng Trường .... Trẫm dám khẳng định, nếu Hung Nô tới cướp bóc, nó nhất định sẽ đích thân xuất chinh, chém giết với Hung Nô. Nếu như bị sỉ nhục, nó tuyệt đối không sống cẩu thả qua ngày ... Hung Nô quá cường thịnh, đó là điều trẫm và hoàng hậu lo lắng."
Đây là lần đầu tiên Lưu Bang thành khẩn như vậy, không phải là thiên tử nữa, mà lấy giọng điệu một người cha già lo cho con nói chuyện với Tiêu Hà.
Tiêu Hà cười khẽ, nói:" Cũng chính bởi như thế nên thần mới thấy nên phong công tử Trường làm Đường vương."
Lưu Bang trợn mắt mắng:" Chẳng lẽ chuyến này thừa tướng chuyên môn tới là để mưu hại nhi tử trẫm?"
Tiêu Hà thong thả nói:" Bệ hạ và hoàng hậu chỉ thấy khuyết điểm của công tử Trường, nhưng lại chưa từng chú ý tới ưu điểm của nó."
"Bệ hạ hay nói công tử Trường ngang bướng, nhưng không biết đứa bé này có phong thái của bệ hạ, giỏi quy tụ người, tuy còn nhỏ nhưng bên cạnh nhiều hảo hữu, quan biết rộng tới mức làm người ta kinh ngạc. Nó giỏi dùng người, Cái công, Trương công, Loan Bố đều nguyện ý dốc sức cho nó."
"Công tử Trường có lá gan, dám suất lĩnh mọi người xông vào đại lao đình úy."
"Công tử Trường có trí, nghĩ ra phương thức bao vây phá phách phủ Kiến Thành hầu để giải quyết vấn đề, thậm chí có thể làm ra nhiều thứ làm người ta không tin nổi."
"Công tử Trường có dũng lực, có khí độ hiệp khách, luyện kiếm pháp, học binh pháp ... Làm thần bất ngờ nhất là khi công tử tấn công phủ Kiến Thành hầu còn biết điều binh khiển tướng, lấy tâm phúc cầm nỏ, lấy xe chắn đường. Những đứa trẻ khác nhau liền có mệnh lệnh khác nhau, con thần ngu độn nên nhận việc vẫy cờ. Thậm chí công tử còn an bài bốn đứa bé ra cửa sau phóng hỏa để phòng Kiến Thành hầu chạy mất ... Đó đều là do chính miệng con thần kể."
"Thậm chí công tử Trường có thiện tâm, có lẽ bệ hạ chưa từng chú ý, công tử thường nhiều lần căn dặn người dưới: Không được ức hiếp bình dân, trái lệnh là chém. Nhiều lần đem lương thực cướp được phân chia cho dân đen."
Tiêu Hà vừa nói lòng cũng vừa cảm khái.
Còn Lưu Bang thì nhìn chằm chằm ông ta, cấp thiết hỏi:" Còn nữa không, còn nữa không?"
"Huống hồ sự trưởng thành của công tử ai nấy đều thấy, chỉ cần mấy năm nữa thôi liền sẽ là người đại trí đại dũng, quá hai mươi tuổi, dù Mạo Đốn cũng làm được gì?"
"Thần liệu định tương lai người có thể ổn định thiên hạ Đại Hán, kháng cự ngoại địch, hỗ trợ thiên tử, ắt là công tử Trường."
"Có nhi tử như thế, bệ hạ còn lo gì nữa?"
Lưu Bang mừng lắm, kiêu ngạo ngẩng đầu lên:" An được Lưu thị, tất là hổ con của trẫm."
….