Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 120: Không cho chứ gì?

Chương 120: Không cho chứ gì?

Lưu Bang ôm bụng, cười tới đau bụng, lau nước mắt nói:" Được, được, trẫm không cười nữa .... Ngươi tiếp tục nói."

Trần Bình ngồi bên nghiêm mặt, đại khái ông ta được huấn luyện chuyên nghiệp, bất kể buồn cười thế nào cũng không cười.

Lưu Trường điều chỉnh lại sắc mặt, trang trọng nói: "Nhi thần được tin Triệu vương sắp tới đất phong, sinh lòng khao khát, nay nhi thần cũng không nhỏ nữa, có thể làm vương rồi! Tuy chưa thể tới phong quốc, cũng có thể có danh vương. Hơn nữa nhi thần nghe quần thần nói, muốn lấy Hoài Nam, Lương làm đất phong của nhi thần, nhi thần không muốn sống tạm bợ ở Trung Nguyên, muốn trấn thủ biên cương."

"Quần thần nào nói?"

"À ... Nghe nói thế."

"Nghe ai nói?"

"À .... Như Ý nói!"

Lưu Bang liếc nó một cái, cười lạnh: "Ngươi muốn có phong quốc, sau đó có thể quang minh chính đại bốc phét với người khác chứ gì. Trẫm cả đời khiêm tốn, không kiêu căng, không khoe khoang, lập công không nhận về mình, sao lại có đứa nhi tử như ngươi?"


Trần Bình đứng ở phía sau thực sự không nhịn nổi nữa, mặt bắt đầu méo mó, cúi luôn đầu xuống, nhắm mắt lại.

Lưu Bang trầm ngâm chốc lát, lại hỏi:" Ngươi muốn đi đâu?"

"A phụ đồng ý rồi à?? Con muốn nước Tấn, đem Triệu, Hàn, Ngụy Lương, cùng với cả Thượng Đảng, Hà Nội, Thái Nguyên ...." Lưu Trường tuôn ra một tràng địa danh:

"Cút!" Lưu Bang thiếu chút nữa tóm cổ nó ném lăn ra ngoài sân, thằng nhãi này thế mà cũng dám nói:

Lưu Trường đã hiểu như thế là quá nhiều, nó nói thế để tiện đường mặc cả thôi: "A phụ ... Con không cần nhiều, cái khác bỏ cũng được, người đem Hà Đông, Hà Nội, Thượng Đảng, Thái Nguyên, Vân Trung, Nhạn Môn cho con ..."

Lưu Bang nheo mắt:" Có cần cho ngươi cả Trường An không?"

"Không cần, Hà Đông gần Trường An, nếu con nhớ a phụ, có thể về bất kỳ lúc nào!"

Lưu Bang không nói nữa, không khí nhất thời có chút nặng nề.

Lưu Trường đợi chốc lát, dứt khoát không đóng kịch nữa, bỏ mũ ra, vô lễ ngồi trước mặt Lưu Bang:" A phụ nói đi, có cho không?"

"A, không cho thì ngươi làm gì?"

"Không cho thì buồi tối a phụ ở điện nào, con ném đá vào điện đó."


"Nếu ngươi nói thế, vậy trẫm biết phải làm sao rồi."

Lưu Bang nói xong cởi hài ra.

"A phụ ... Đùa thôi ... Á ... Đùa thôi mà ... Á á ..."

......

Vẫn là Lưu Trường nằm trên giường, Lưu Khôi đang bôi thuốc cho nó.

"Trường đệ ... Ta nhìn mông đệ còn nhiều hơn nhìn mặt đệ đấy." Lưu Khôi lắc đầu:" Tam ca sắp tới đất phong rồi, tiếp đó là tứ ca, rồi sau đó nữa là ta ... Nếu ta không ở nhà nữa, đệ nhất định đừng chọc giận phụ mẫu ... Nếu không chẳng ai bôi thuốc cho đệ."

"Ngũ ca, huynh đừng nói thương cảm như vậy, khi đó đệ cũng có thể đi tới đất phong của huynh, tìm huynh bôi thuốc mà."

Lưu Khôi không nhịn được cười:" Chẳng lẽ đệ phong vương rồi vẫn ăn đòn à, huống hồ chư hầu vương không thể tùy ý rời đất phong."

"Đệ muốn đi đâu, còn có người ngăn được sao?"

Lưu Khôi trở nên nghiêm túc:" Trường đệ, hiện giờ đệ còn nhỏ, có thể lờ đi lễ pháp, nhưng lễ pháp là cái gốc trị thiên hạ. Tương lai phong vương, đệ không được làm thế, nếu không chư hầu thiên hạ đều học theo đệ, đệ sẽ hại nhị ca."

"Hả, ai dám học theo, đệ trực tiếp lái chiến xa húc chết! Bắt tông tộc của hắn đi xây vương cung, nấu bọn chúng!"


"Người làm quân chủ phải nhân nghĩa làm gốc ... Không được như thế."

"Chuyện nhân nghĩa để nhị ca làm là được!"

Hai người tán gẫu, Lưu Trường chợt nói:" Đệ bị người ta hại, thế mà ông ta nói chuyện này ắt thành, chuyện không thành, lại còn ăn một trận đòn ... Cũng do con người đệ lương thiện, nếu không thế nào cũng phải trả lại gấp mười trận đòn này."

Mà lúc này Lưu Bang rất hiếm có mời hoàng hậu tới Tuyên Thất Điện.

Phu thê bọn họ vẫn thế, hoàn toàn không có gì để nói với nhau, chỉ nhìn nhau không nói không rằng.

Lưu Bang bất đắc dĩ mở lời:" Hôm nay Trường tới tìm trẫm, nói muốn phong quốc."

Lữ hậu cau mày:" Bệ hạ chưa đồng ý đấy chứ?"

"Chưa đồng ý ... Nó muốn nước Tấn, Hà Đông, Hà Nội, Thượng Đảng, Thái Nguyên, trẫm thấy nó ngay cả Vân Trung, Nhạn Môn, Thượng Quận đều muốn."

"Như thế không thể đồng ý." Lữ hậu rất bình tĩnh nói:

Lưu Bang có chút kinh ngạc:" Nàng lo Trường mưu phản?"

"Không cần lo, dù là cả thiên hạ phản Doanh, Trường cũng tuyệt đối không làm."

"Vậy nàng lo ngoại địch?"


"Trường tuy còn nhỏ, nhưng có dũng lực, biết dùng người, đủ để kháng cự ngoại địch."

"Vậy vì sao nàng phản đối?"

"Trường rồi cũng có con cái, qua thêm vài đời nữa, cái gọi là nước Tấn sẽ thành đại họa của triều đình. Nay phong quốc đều quá lớn, nước Sở, nước Hoài Nam, nước Tề, nước Trường Sa đều như thế. Đợi bọn nhỏ lớn lên, có thể lấy đất đai nước lớn này cho chúng."

"Vậy nàng thấy có thể phong ở đâu?"

"Nước Hoài Nam, đó là nước lớn nhất, nhân khẩu đông, hai bên có thể trấn áp Sở, Tề, Trường Sa, bắc thượng có thể địch Lương, Ngụy, Hàn."

Lưu Bang cười:" Thế thì có khác gì nước Tấn."

Lữ hậu thản nhiên nói:" Thiếp hiểu tính cách của Trường nhất, nếu nó làm chư hầu vương, dứt khoát không chịu an phận, ở Hoài Nam, nó sẽ an toàn hơn nhiều."

"Thế cũng phải." Lưu Bang trầm tư, mãi không thể ra quyết định:

Cái công nhìn Lưu Trường tức giận thở phì phò trước mặt, ông vẫn thản nhiên như cũ.

"Sư phụ, người xem, đây chính là kết quả của việc trực tiếp đi tìm a phụ. Đệ tử là đệ tử của sư phụ, người sao có thể hại đệ tử như thế?"

Cái công lắc đầu:" Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, càng sốt ruột thì chuyện càng không thể thành công. Chuyện này chỉ có thể trách ngươi quá cấp thiết, nếu thong thả tính toán thì vốn còn hi vọng."


Nếu không phải tôn trọng con người Cái công, Lưu Trường đã chửi lâu rồi.

Nó cắn răng hỏi:" A phụ không cho, tiếp theo phải làm thế nào? Thực sự không được thì ta thỉnh cầu tới nước Yên."

Cái công xua tay:" Không được lỗ mãng ... Gặp phải chuyện không thể giải quyết vậy phải nghĩ xem bên cạnh còn ai có thể giúp ngươi không?"

Lưu Trường cúi đầu nghĩ, a mẫu thì khỏi cần nói tới rồi, kế sách của Cái công không hữu dụng, tên béo Trương Thương chỉ biết ra ngoài chơi, Loan Bố căn bản không ủng hộ mình đi nước Tấn .... Nghĩ đi nghĩ lại, nó thấy chỉ có thể đi hỏi quần hiền.

Trong Chu phủ, Lưu Trường hỏi kế quần hiền.

"Quả nhân muốn đi Tấn, a phụ không ngờ lại không cho, chư quân có kế gì không?"

Quần hiền gãi đầu gãi tai, chẳng ngờ không có một ai giải quyết được băn khoăn cho đại vương. Lưu Trường nhìn Trần Mãi, Trần Mãi nghĩ rất lâu, nói không chắc lắm:" Hay đại vương đi tìm thái tử cầu xin?"

"Chuyện a phụ quyết định, nhị ca có tác dụng gì được chứ?"

"Không bằng đại vương trì hoãn, đợi thái tử đăng cơ nhất định sẽ đồng ý."

"Phì, ngươi nói câu này chú ý một chút, bằng câu này của ngươi thôi đã đủ tru di tông tộc rồi."


Quần hiền thực sự không nghĩ ra được cách nào hết, mọi người cúi đầu trầm mặc, lòng Lưu Trường trầm xuống đáy vực, chẳng lẽ chuyện này không thể làm sao?

"Đại vương!" Đúng lúc này Tiêu Diên đột nhiên đứng lên, ngốc nghếch nhìn Lưu Trường.

"Sao thế?"

"Thần đi tìm a phụ ... Nhờ a phụ cầu xin."

Mọi người sửng sốt nhìn nó, Lưu Trường nghĩ chốc lát rồi nhảy bật dậy:' Đúng, Tiêu tướng thông minh như vậy, ông ấy nhất định sẽ có cách."

Lưu Trường đi vài bước đã tới trước mặt Tiêu Diên, nắm tay nói:" Hảo huynh đệ, chuyện này nhờ ngươi đó, ngươi đã biết phải nói thế nào chưa?"

"Biết, đại vương muốn đi nước Tấn!"

"Tốt, tốt! Nếu Tiêu tướng nghĩ ra cách gì hay, nhất định phải kịp thời tìm ta đó!"

"Vâng!" Tiêu Diên gật mạnh đầu:

Lưu Trường vội vàng để Tiêu Diên về tìm a phụ của nó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất