Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 126: Sách lược trị quốc của Đường vương. (1)

Chương 126: Sách lược trị quốc của Đường vương. (1)

"Bái kiến tòng đại phụ!"

Trương Ngao không tính là chư hầu vương cũng tới Trường An, khi bái kiến hoàng đế và hoàng hậu xong, hắn tới bái kiến Trương Thương.

Điều này làm Lưu Trường há hốc mồm, tòng đại phụ? Cái kiểu xưng hô quái quỷ gì thế?


Trương Thương thì lại hết sức bình đạm, gật đầu, dùng thái độ trưởng bối hỏi thăm tình hình của Trương Ngao, Trương Ngao cúi đầu, khả lời rất khiêm nhường. Trương Thương bấy giờ mới chỉ Lưu Trường, nói:" Đường vương, đệ tử của ta đó."

Trương Ngao nhìn Lưu Trường nhất thời không biết phải xưng hô thế nào.

"Ừm ... Tỷ trượng!"

Lưu Trường hành lễ bái kiến trước, Trương Ngao đáp lễ.

"Lần này tới Trường An, đừng tham gia yến tiệc gì, yên tâm bồi tiếp hoàng hậu ..." Trương Thương căn dặn vài câu, Trương Ngao vâng dạ, đợi hắn đi rồi ông ta mới giải thích với Lưu Trường:" Ta và hắn là đồng tông, cùng bối phận với đại phụ của hắn."

"Ồ!" Lưu Trường cảm giác toàn thiên hạ đều là thân thích của mình, nói chung là cứ vòng vèo một lúc thế nào cũng có liên quan.

Trương Thương thở dài một tiếng, trừng mắt nhìn Lưu Trường, mắng:" Bị thằng nhãi nhà ngươi hại khổ rồi ... Ôi, nước Đường cái gì chứ ... Hoài Nam tốt biết bao, mỹ nữ Hoài Nam trong veo như nước."

"Sư phụ, đệ tử nghe nói đất Thái Nguyên cũng sinh mỹ nữ."

"Không hợp khẩu vị."

Trương Thương lắc đầu, sau khi phong nước Đường, vì Lưu Trường tuổi còn nhỏ, không thể tự mình tới đó, chỉ đành an bài một tướng quốc, tạm thời quản lý đương địa. Nhân tuyển có bốn người, người thứ nhất là Phó Khoan.

Phó Khoan là quốc tướng nước Đại tiền nhiệm, kết quả là Lưu Trường làm Đường vương, nước Đại không còn nữa, ông ta liền trở về, trở về một cái, con mình bị Lưu Trường đánh.

Người thứ hai là Trương Thương, người thứ ba là Tào Tham, người thứ tư là Ly Thương. Lưu Bang nghiền ngẫm kỹ càng, cuối cùng lựa chọn Trương Thương. Con người Phó Khoan quá cương liệt, Lý Thương tuổi cao sức khỏe không tốt, còn về phần Tào Tham, Lưu Bang có vị trí quan trọng hơn cho ông ta, không thể phái tới nước Đường.

Chỉ có Trương Thương, hiểu trị quốc, là người trầm ổn, sức khỏe tốt, gần đây còn cưới mấy người thiếp. Tuy nói con người có chút vấn đề nhưng không ảnh hưởng gì, dù sao cái thằng nhãi đó đã hư hỏng như vậy, Trương Thương không dạy hư nó thêm được.

Điều này với Trương Thương mà nói là một chuyện khổ sai, chết người nhất là mười ngày sau ông ta phải xuất phát, lên tuyến đầu đối kháng với Hung Nô. Uy phong thì Lưu Trường làm hết, tội nợ thì ông ta gánh. Trương Thương đã có thể tưởng tượng ra, Hung Nô mà tới thêm vài lần nữa là ông ta phải ngồi xe tù tới Trường An tạ tội ... Đây là thứ công việc quỷ quái gì chứ?

Nào ngờ Lưu Trường không hề biết mình vừa hại chết sư phụ, còn mạnh miệng không biết thẹn, nói:" Đệ tử biết sư phụ luôn lòng mang đại chí, chỉ khổ nỗ không có ai trọng dụng. Nay nước Đường này vừa vặn là cơ hội cho sư phụ thi triển tài hoa, đối nội có thể quản lý nước Đường, đối ngoại có thế đánh Hung Nô ... Như thế người thiên hạ sẽ đều biết sự hiền minh của sư phụ! Đệ tử thật hâm mộ."

"Huống hồ nước Đường rất nhiều gia súc, sư phụ có thể ngày ngày ăn thịt rồi, tốt biết bao."


"Ta chẳng lo mình không có thịt ăn, ta chỉ lo Mạo Đốn ăn thịt ta mà thôi. " Trương Thương không còn hứng thú tiếp tục dạy học Lưu Trường nữa, ông ta đòi một bản các loại thiết kế của Lưu Trường:

Lưu Trường mừng lắm, ngay trong đêm vẽ ra sáu bảy chục bản thiết kế do mình nghĩ ra, toàn bộ ném cho Trương Thương. Sắc mặt Trương Thương càng nhợt nhạt.

Trương Thương đi, lão sư của Lưu Trường còn lại Cái công và Hàn Tín.

Bởi vì chư vị hoàng tử đều chuẩn bị phong vương, cho nên Cái công tạm thời dừng chương trình học thời gian này, để bọn họ đi chuẩn bị việc phong vương. Lưu Trường liền tới bên Hàn Tín nghe giảng.

"Bệ hạ muốn triệu tập chư hầu tiên hạ tới Trường An sao?"

"Vâng, đại khái là muốn triệu tập bọn họ lại, tuyên đọc ân đức của đệ tử trước mặt bọn họ, để bọn họ sau này nghe lệnh Đường vương đệ tử." Lưu Trường nói rất đương nhiên:

Hàn Tín hít sâu mấy hơi liền mới ổn định lại được tâm tình, sau đó nói:" Đây là cơ hội tốt."

"Đương nhiên ạ, mỗi lần bọn họ tới đều phải tặng quà cho đệ tử, ha ha ha sư phụ không biết, đại tỷ tặng cho đệ tử một thanh bảo kiếm, bảo kiếm đó vô cùng sắc bén, nghe nói là năm xa Hoàng Đế dùng để chém Xi Vưu! Đáng tiếc a mẫu thèm thanh kiếm đó nên cướp đi, nói đợi đệ tử tới đất phong mới trả ...."

Câu này có quá nhiều chỗ khiến người ta mắc ói, Hàn Tín không biết tiếp lời thế nào.

"Trường này, nay ngươi đã là quân chủ của nước Đường, không thể chỉ biết nghĩ tới mình, phải nghĩ tới nước Đường nhiều hơn." Hàn Tín quyết định thay đổi phương thức nói chuyện để thuyết phục cái thằng ngốc này, ông ta trầm ngâm chốc lát nói:" Ngươi chưa tới nước Đường phải không?"

"Chưa tới."

"Nước Đường ấy à, nơi đó nghèo khó lắm, đi nghìn dặm không thấy bóng người, bốn phương là tặc khấu, bách tính không có cơm ăn, đâu đâu cũng là lưu dân, ngoài có Hung Nô làm loạn, trong có ..." Hàn Tín liền bắt đầu nói Cho Lưu Trường nghe nước Đường bi thảm ra sao, trong miệng Hàn Tín, nước Đường cứ như thành địa ngục trần gian, bách tính sống còn không bằng chó Trường An."

Lưu Trường há hốc mồm, ai ngờ câu nó nói ra là:" Sư phụ, giờ đệ tử tới Hoài Nam còn kịp không?"

Hàn Tín nhịn kích động muốn đánh người, tiếp tục dụ dỗ:" Nay chư hầu quy tụ, là chuyện cực kỳ tốt, nếu như bọn họ chịu tương trợ, nước Đường chắc chắn sẽ tốt lên ... Ngươi biết lên làm thế nào rồi chứ?"

Lưu Trường mắt sáng lên, như vén mây thấy mặt trời, toàn thân thông suốt.

"Trọng phụ! Cháu tới thăm người đây!"

Lưu Trường cười lớn đi vào phủ của Sở vương ở Trường An, Lưu Giao vừa mới bái kiến Lưu Bang xong, nhìn sau lưng Lưu Trường dẫn theo đám nhóc con, cười lớn bế Lưu Trường lên, thơm mạnh lên cái má phúng phính bầu bầu của nó mấy cái:" Đường vương tới rồi! Ta đã bảo sao không thấy cháu ở trong hoàng cung mà."

Lưu Giao không phải tới một mình, hắn dẫn theo trưởng tử của mình, Lưu Dĩnh Khách.


Thực ra Lưu Dĩnh Khách là thứ tử của Sở vương, trưởng tử chết non, hiện giờ Lưu Dĩnh Khách chính là Sở thế tử, tuổi của hắn hơn Lưu Trường rất nhiều, Lưu Trường gọi là huynh. Bản thân Lưu Giao thích đọc sách, bởi thế mời hết các bậc đại gia trong thiên hạ tới nước Sở, để bọn họ dạy học cho nhi tử của mình. May mà người Sở vương mời đều không phải là loại như Trương Thương, cho nên Lưu Dĩnh Khách không bị hư, thành quân tử đạo đức giống phụ thân.

Lưu Trường kêu lớn:" Đem tới!"

Chỉ thấy Chu Thắng Chi bế một con dê nhỏ, đem tới trước mặt Sở vương, Lưu Trường nói:" Cái này cháu chuyên môn hiến cho trọng phụ."

"Ha ha ha ha, được, nếu đã là đã tặng thì ta nhận."

Lưu Giao không từ chối, mà Lưu Dĩnh Khách ở bên thì đứng lên bái tạ.

Lưu Giao biết thằng nhóc này tham ăn, liền sai người chuẩn bị, người ta đã tặng quà, không mời khách thì không ra làm sao.

Mọi người đang ăn cơm, Lưu Trường chợt khóc lớn, trong nháy mắt, đám nhóc con đi theo Lưu Trường cũng khóc rống cả lên.

Lưu Giao hết hồn, các ngươi tới đây để khóc tang à?

"Cháu khóc gì thế, có phải cơm nước không hợp không?"

"Trọng phụ có điều chưa biết ... Cháu ăn thịt không khỏi nghĩ tới bách tính nước Đường đang chịu khổ, bọn họ vẫn sống trong dầu sôi lửa bỏng, cháu lại ở đây ăn uống phủ phê. Trọng phụ, nước Đường không được như nước Sở của người, nước Sở giàu có, cường thịnh, nước Đường hộ tịch ít, công cụ canh tác cũng không có, chẳng có gì cả, bốn bề đều là Hung Nô, bên trong còn có đạo tặc ..."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất