Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 131: Được thêm một xá nhân.

Chương 131: Được thêm một xá nhân.

"A mẫu .... Tiêu tướng đang làm tốt như thế, vì sao lại dùng Tào Tham thay ông ấy."

"A mẫu, nghe nói đất Yên có biến, người nói đưa Tào thừa tướng tới nước Yên chẳng phải là càng tốt hơn sao?"

"A mẫu ... Nước Đường gần nước Yên nhất, nếu Tào thừa tướng không thể tới nước Yên, vậy để ông ấy tới nước Đường của con, được không?"

Lữ hậu rất chuyên tâm đọc sách, Lưu Trường thì gối đầu lên chân bà, dang rộng chân tay, miệng không ngừng líu ríu than vãn.

"A mẫu, người có đang nghe không vậy?"

"Ừ."

"Vậy khi nào con có thể tới nước Đường?"

"10 năm sau."


"Mười năm sau thì Tào Tham xuống đất rồi, con thấy mọi người chẳng tôn trọng chư hầu vương con, Lưu Trường con tốt xấu gì cũng là bá vương một phương. Toàn bộ phương bắc, cái hạng Yên Triệu, ai là đối thủ của con? Sao mọi người đối xử với con như thế?"

"Ừ."

"Nếu Tiêu tướng vẫn còn thì tốt quá, mặt đánh trận thì con không biết, chứ ở nội chính, Tào Tham không xứng sách hài cho Tiêu tướng. Để Tào Tham làm thừa tướng thực sự là chuyện sai lầm lớn nhất cuộc đời của a phụ."

"Ừ."

Lưu Trường kêu ca rất lâu, có hơi mệt, uể oải trở mình trong lòng mẫu thân, nắm lấy tay mẫu thân đặt trên lưng mình:" Con muốn ngủ."

"Ừ." Lữ hậu tay phải cầm sách, tiếp tục đọc, tay trái khẽ khàng xoa lưng cho Lưu Trường. Được mẫu thân vuốt ve, Lưu Trường thoải mái, chẳng mấy chốc ngủ say tít.

Rất lâu sau Lữ hậu cẩn thận đặt thẻ trúc xuống, nhìn cung nữ cách đó không xa. Cung nữ lặng lẽ cúi đầu đi tới bên cạnh Lữ hậu, Lữ hậu hỏi nhỏ:" Gần đây Tiêu Hà đang làm gì?"

"Thừa tướng nhàn rỗi ở nhà, nghe nói là biên soạn Hán luật mới."

"Ừ." Lữ hậu gật đầu:

.................... ...............


"Trọng phụ!"

Lưu Trường cười toét miệng ngồi trước mặt Tiêu Hà, Tiêu Hà bỏ đi trọng trách thừa tướng, trạng thái tinh thần của ông ta tốt hơn nhiều, nụ cười hiền hòa thân thiện đã quay về. Lúc này ông ta mặc đồ ở nhà, trông dáng người thẳng hơn nhiều.

"Đại vương .... Thần thực sự không có tri thức gì để dạy đại vương nữa."

Tiêu Hà lắc đầu, ngay hôm nay Lưu Trường đột nhiên tung tăng tới phủ thừa tướng, mà đi theo nó còn có cận thị trong cung, cận thị mang tới thư của Lữ hậu. Lữ hậu trước tiên là hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Tiêu Hà, sau đó khéo léo đề xuất: Hi vọng thừa tướng có thể chỉ điểm cho thằng nhãi này ít nhiều.

Lưu Trường biết chuyện này thì vui lắm, theo Hàn Tín học binh pháp, theo Tiêu Hà học trị quốc, Lưu Trường ta lợi hại biết bao, chỉ thiếu mỗi theo Trương Lương học mưu lược mà thôi.

Chỉ là Tiêu Hà trông có vẻ không vui lắm, ông ta cười gượng gạo:" Mời đại vương về cho."

Nụ cười của Lưu Trường tức thì đóng băng, nó bất mãn hỏi ngược lại:" Thừa tướng giỏi nội chính, đây là điều người thiên hạ đều biết, vì sao không chịu dạy ta? Chẳng lẽ coi thường ta sao?"

Tiêu Hà cười:" Đại vương là quân chủ nước Đường, người làm quân chủ, không nhất định cần biết sách lược trị quốc, chỉ cần biết dùng đại thần trị quốc là được rồi. Bệ hạ quân sự không bằng Hàn Tín, mưu lược không bằng Trương Lương, nhưng lại làm lên chuyện lớn, cai trị tốt thiên hạ, chính là nhờ đạo lý này."


"Mà muốn biết nhân tài, ắt phải kết giao rộng rãi, gặp các loại người khác nhau, ở điểm này Đường vương đã làm rất tốt, tất nhiên là không cần theo thần học nữa."

Lưu Trường nghe vậy mừng lắm:" Quả nhân đúng là có tài nhìn người."

Nhưng mà nó nhận ra cũng nhanh:" Vậy cũng không đúng, nếu nói như trọng phụ, ta cần gì phải theo Cái công học? A phụ đánh trận không bằng sư phụ, như a phụ cũng biết đánh trận, a phụ mưu lược không bằng Lưu hầu, nhưng ông ấy hay dở gì còn biết mưu lược ... Quả nhân không thể không biết gì cả."

"Chẳng lẽ đại vương không biết sách lược trị quốc sao?" Tiêu Hà hỏi câu này coi như bắt trúng mạch Lưu Trường, làm nó không biết trả lời ra sao: "Đại vương về đi, nay đại vương theo Cái công đọc sách, đã biết đại khái, vậy là đủ rồi. Biết quá nhiều sẽ nghĩ nhiều, vậy lại thành hỏng việc."

"Ừm..." Lưu Trường có hơi thất vọng, đứng dậy đi về, được vài bước đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng lại nhìn Tiêu Hà đầy vẻ đáng thương:

Tiêu Hà biết không dễ đuổi ôn thần như vậy, thở dài:" Đại vương còn có chuyện gì nữa."

Lưu Trường lau nước mắt:" Tiêu tướng còn có điều chưa biết, bách tính nước Đường đang chịu khổ nạn, ta nhìn thấy phủ đệ ngài xa hoa, chuồng ngựa ở hậu viện có mấy chục tuấn mã, không khỏi nhớ tới bách tính nước Đường ..."

Tiêu Hà bật cười:" Đại vương có tâm tư như thế cũng không tính là chuyện xấu."

Ông ta suy nghĩ chốc lát rồi nói với hạ nhân:" Bảo Triệu Bình tới gặp ta."


Rất nhanh, môn khách Triệu Bình của Tiêu Hà đi vào phòng, Tiêu Hà nhìn ông ta, nghiêm túc nói với Lưu Trường:" Vị này là môn khách của thần, trước kia thần làm việc, đều gọi ông ấy tới thương lượng, ông ấy là người rất có mưu lược. Nay thần không quản việc nữa, muốn tiến cử người này cho đại vương, để ông ấy làm xá nhân cho đại vương."

Mắt Lưu Trường sáng lên, người có thể bày mưu tính kế cho Tiêu Hà đấy, nó vội vàng nhìn sang vị Triệu Bình này.

Triệu Bình tướng mạo không nổi bật, không cao lớn như Loan Bố, trông rất bình thường.

Triệu Bình thời khắc đó có hơi do dự, khó xử nhìn Tiêu Hà.

Còn thời khắc đó trong huyết mạch Lưu Trường có thứ thức tỉnh, nó cúi người vái dài:" Quả nhân tuổi nhỏ, nước Đường yếu ớt, quả nhân mỗi lần nghĩ tới bách tính nước Đường liền ăn ngủ không yên! Hi vọng tiên sinh có thể giúp đại nhân làm nên việc lớn, quả nhân nguyện cùng ngài cai trị Đại Đường!"

Những lời này nói ra tới chính Tiêu Hà cũng phải trợn mắt há mồm.

Triệu Bình nào dám nhận lễ này, vội vàng đỡ Lưu Trường lên:" Không dám nhận đại lễ đó của đại vương ..."

Lưu Trường nắm chặt tay Triệu Bình, lệ nóng tràn mi, nếu không phải vóc dáng nhỏ bé của nó thì cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng cảm động.

Lưu Trường nhìn sang Tiêu Hà, lại than:" Tuy có được hiền nhân, vậy nhưng bách tính nước Đường thực sự quá ít, chỉ có một vị hiền tài, chỉ e sẽ mệt mỏi quá mức, nếu có thêm vài chục người ... Triệu công cũng sẽ không quá mệt mỏi."

Tiêu Hà xém ngã ngửa, còn muốn lấy bao nhiêu nữa, may mà ông ta có cách ứng phó, vuốt râu nói:" Ít người thì có khó gì, chỉ cần đại vương phái người nói với Trương Thương, bảo ông ta miễn thuế vài năm, cổ vũ dân khai khẩn, ban thưởng tước vị, người thiên hạ đều muốn tới nước Đường."

Tiêu Hà vừa nói hết, Lưu Trường đã nhào tới, chỉ nấy nó nắm chặt tay Tiêu Hà, lệ nóng tràn mi, nếu không phải vóc dáng nhỏ bé của nó thì cảnh này chắc chắn sẽ cũng sẽ vô cùng cảm động:" Trọng phụ, so với trọng phụ thì vị tướng quốc kia của ta thật chẳng ra gì, không bằng trọng phụ theo ta tới nước Đường làm tướng quốc đi!"

Tiêu Hà sửng sốt, lập tức lắc đầu:" Thần tuổi đã cao, chỉ sợ không sống nổi tới nước Đường, tâm ý của đại vương, thần xin nhận."

"Không, trọng phụ, ta sẽ dùng bốn chỗ xe ngựa làm một cái phòng xe, để trọng phụ như ở trong phủ, nhẹ nhàng tới nước Đường."

Thế nhưng bất kể Lưu Trường thỉnh cầu thế nào, Tiêu Hà chỉ cười lắc đầu."

Lưu Trường thấy thái độ Tiêu Hà kiên quyết như thế cũng chỉ đành cáo từ, có điều trong lòng đã quyết, sau này rảnh rỗi phải tới đây hỏi nhiều hơn, nói không chừng sẽ lừa được vài sách lược trị quốc!

Tiêu Hà giữ Triệu Bình lại, nói có chuyện muốn căn dặn.

Lưu Trường liền đợi ở ngoài phủ, Tiêu Hà nhìn Triệu Bình, nghiêm nghị nói:" Đường vương tuy ngang bướng, nhưng trọng tình nghĩa, có thể làm việc lớn, ông theo nó, ta có thể yên tâm."

"Ài, không tới mười năm nữa, Đại Hán nhất định đại loạn, ta vốn muốn để ông tới nước Tề, phò tá Tề vương ... Có điều nay xem ra, bình định được thiên hạ chỉ có Đường vương thôi. Ông phò tá nó thật tốt, có điều tương lai nếu thiên hạ có loạn, ông chớ khuyên nó tiếm quyền."

"Vâng!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất