Chương 132: Thái tử phi.
Đợi Triệu Bình đi ra, Lưu Trường vô cùng vui vẻ, bên cạnh nó lại thêm một xá nhân, hơn nữa xá nhân này do Tiêu Hà tặng, nó cảm thấy rất có thể diện.
"Triệu công, nếu ta muốn thừa tướng tới phò tá ta thì phải làm sao?"
Triệu Bình trầm tư chốc lát:" Đại vương có thể tấu lên hoàng hậu lấy danh nghĩa điều dưỡng thân thể để phái tới nước Đường, có điều thừa tướng tuổi cao, gần đây bệnh tật triền miên, đột ngột đi tới nơi khác, chỉ sợ là ...."
Lưu Trường có chút tiếc nuối quay đầu nhìn tướng phủ:" Vậy thì thôi, hôn quân như a phụ lại có người như Tiêu Hà phò tá, ta lại ...."
Nó nhìn Triệu Bình nói thêm:" Tuy có hiền nhân như Triệu công và Loan Bố, nhưng cái tài của Tiêu tướng, quả nhân thích lắm."
Triệu Bình khá hiểu vị Đường vương này, ông ta không ít lần tới nha môn nhận Tiêu Diên, cho nên chẳng kinh ngạc bởi lời của nó.
Có điều Đường vương vượt qua nỗi buồn không thể chiêu mộ Tiêu Hà rất nhanh, bừng bừng hào hứng tán gẫu với Triệu Bình. Triệu Bình khác với Loan Bố, bất kể Lưu Trường nói cái gì, ông ta đều không giận, bất kể Lưu Trường hỏi cái gì, ông ta có sao nói thế, không nhiều lời. Chẳng bao lâu Lưu Trường đã thích vị xá nhân này.
"Ha ha ha, Tiêu tướng không làm tướng cho ta kỳ thực cũng không hề gì, ta có thể gọi Lưu hầu tới làm quốc tướng cho ta. Triệu công, ta muốn gọi Lưu hầu tới, ông có kế sách gì không?"
Triệu Bình ngớ người chốc lát, ông ta vốn cho rằng mình quanh năm theo bên cạnh Tiêu Hà, bày mưu tính kế, thiên hạ đã không còn vấn đề gì làm khó được nữa, ai ngờ kiến thức của mình vẫn ngắn lắm.
"Đại vương có thể viết thư tín, gọi Lưu hầu tới."
Triệu Bình làm sao mà ngờ được, một kế sách mình đáp cho có thôi thiếu chút làm Trương Lương đang thanh tu ở đất Lưu suy sụp.
"Trọng phụ, cháu là Lưu Trường, chính là con thứ bảy của hoàng đế, mấy vị huynh trưởng của cháu đều chưa được phong vương, sở dĩ phong vương cho cháu là vì cháu là con hiền cháu hiếu, rộng rãi với người, cần cù tiết kiệm, bác ái chúng sinh, hiền lương đôn hậu ..."
" Từ lâu đã nghe danh hiền minh của trọng phụ, nay bách tính nước Đường gặp khổ nạn, chuyên môn thỉnh cầu trọng phụ cùng cháu tới nước Đường, cháu nguyện bái trọng phụ làm tướng, trọng phụ nói cái gì cháu cũng nghe ..."
Lưu Trường cắm cúi viết một lá thư rất dài, viết xong còn tự mình tới bưu dịch, nhờ người đem thư tín giao cho Lưu hầu.
Hệ thống bưu chính của Đại Hán rất hoàn thiện, phân ra làm bưu, đình, dịch, truyền. Cụ thể là năm dặm có một bưu, mười dặm lập một đình, ba mươi dặm thiết lập dịch truyền. Cấp bậc dịch và truyền giống nhau, chỉ khác một cái là dùng xe, một cái dùng ngựa.
Nhìn bọn họ thu nhận thư của mình, mắt Lưu Trường đầy mong đợi, vị Lưu hầu trong truyền thuyết trí kế vô song này không biết là loại nhân vật gì.
Đương nhiên, thư viết cho Trương Thương cũng gửi đi rồi, bên trong toàn là sách lượng trị quốc mà gần đây "nó" nghĩ ra, ví như miễn thuế vài năm, ví như thưởng tước vị.
Chỉ hi vọng đợi mình lớn lên tới nước Đường, bách tính nước Đường sẽ có cuộc sống giống bách tính nơi khác ở Trung Nguyên.
Mấy ngày này Lưu Trường luôn cảm thấy a phụ và a mẫu đang che giấu chuyện gì đó, hai người thường tụ tập trong Tiêu Phòng Điện, nhỏ giọng thậm thụt với nhau. Chuyện này làm Lưu Trường vô cùng kinh ngạc, a phụ vậy mà có thể bình tĩnh nói chuyện với a mẫu à, vậy mà không cãi nhau à?
Trong Thiên Lộc Các, Lưu Khôi hớn hở ngồi ở bên Lưu Trường.
"Ngũ ca, có phải mọi người có chuyện gì giấu đệ không?"
"Hả? Giấu đệ chuyện gì chứ?"
"Thế sao a phụ a mẫu suốt ngày ở cạnh nhau, huynh cũng thế, cười không khép miệng lại được, có chuyện gì vui? Tào thừa tướng bệnh hả?"
"Không phải, huynh trưởng sắp thành gia rồi!" Lưu Khôi sờ đầu Lưu Trường:
Lưu Trường sửng sốt hồi lâu cũng cười toét miệng:" Chuyện tốt, khuê nữ nhà ai vậy?"
"Nhà Tào thừa tướng."
"Phụ hoàng hồ đồ rồi." Lưu Trường gào lên:
Trên lịch sử, Lữ hậu vì cảm giác nguy cơ mạnh mẽ, thêm vì vấn đề liên quan tới Như Ý nên quan hệ Lưu Doanh ngày một bất hỏa, cho nên mới chuyên môn an bài ngoại tôn nữ gả cho trưởng tử. Nhưng bây giờ Lưu Bang còn sống khỏe phây phây, mỗi ngày đều có thể chơi đùa với Tào phu nhân, Thạch phu nhân rất lâu, quần thần lại cúi đầu, Lữ hậu tất nhiên cũng không có ý nghĩ kia.
Còn về phần vì sao cưới nữ nhi của Tào Tham, điều này do Lưu Bang quyết định, Lưu Bang rất kiên quyết nói với Lữ hậu:" Sau khi chúng ta mất đi, có thể trung thành phò tá Doanh, giúp nó ổn định đại cục, ắt chính là Tào Tham. Tào Tham là người không có dã tâm gì, làm việc tuy cứng nhắc cổ hũ, nhưng tuyệt đối không vì thân phận ngoài thích mà khinh Doanh."
Dù là Lữ hậu cũng rất bội phục nhãn quang của Lưu Bang, đời này ông ta gần như không nhìn lầm người. Chỉ nói hai điểm thôi, trước khi ông ta chết đã dự cảm được Lữ hậu chuyên chính, thậm chí dự đoán chính xác trừ Lữ an Lưu ắt là Chu Bột. Thứ hai, khi ông ta phong vương cho Lưu Tị chợt hỏi:" Tương lai vùng đông nam có người làm phản, là ngươi phải không?"
Lưu Tị sợ thiếu chút nữa đái ra quần.
Nhãn quang của ông ta không chỉ dùng ở hiện tại, thậm chí có thể dùng làm máy dự đoán.
Vì thế phải nói rằng Lưu Bang là một trong số hoàng đế phong kiến lợi hại nhất.
Lưu Bang đã phán đoán Tào Tham trung thành phò tá Lưu Doanh, vậy Tào Tham ắt làm như thế, Lữ hậu rất tin vào phán đoán của Lưu Bang.
............. .......
"Đại vương, chúng ta về đi ... Trời sắp tối rồi ...."
Chu Thắng Chi sắc mặt nhợt nhạt, cứ nghĩ tới cái bộ mặt của Tào Tham là nó đã sợ rồi, run bần bật.
"Sợ cái gì, có bảo các ngươi đi vào đâu? Tự ta sẽ vào!"
Lưu Trường dẫm lên vai hắn, hai tay bám gờ tường, thuận lợi leo lên trên, cúi đầu nói với Chu Thắng Chi và Phàn Kháng:" Các ngươi không được chạy, lát nữa quả nhân sẽ quay về."
Nói xong Lưu Trường xoay người chạy vào Tào phủ.
Chu Thắng Chi và Phàn Kháng cảnh giác nhìn quanh, trong lòng hết sức sợ hãi.
"Lá gan này của đại vương, cả đời chúng ta cũng không vì kịp ..."
"Không ngờ dám leo vào nhà Tào tặc."
Lưu Trường cẩn thận đi trong hậu viện Tào phủ, cảnh giác nhìn xung quanh, không ngừng tìm kiếm, nói muốn xem xem, rốt cuộc là ai sẽ làm đại tẩu mình, trông có xinh đẹp không? Kết hôn xong có bắt nạt nhị ca không?
Nhị ca rất hiền, ai cũng bắt nạt được, nếu như cưới phải loại nữ tử hung dữ như Tào Tham thì xong đời, lúc đó nó nhất định sẽ phải ngăn cản, tránh xảy ra bi kịch.
Thật ra Lưu Trường lo thừa rồi, chẳng lẽ Lưu Bang và Lữ hậu không biết điều ấy, bọn họ hiểu tính Lưu Doanh hơn ai hết.
Đúng lúc này nó nhìn thấy một nữ tử từ trong phòng đi ra, đùa cợt với mấy thị nữ đi về một bên, Lưu Trường mở to mắt, ngó nghiêng xung quanh.
"Ai đó?" Cùng với tiếng thét của thị nữ, mấy nữ nhân cùng kéo tới, đem Lưu Trường bắt tới trước mặt nữ tử kia:
Mới đầu nữ tử kia còn có hơi sợ hãi, nấp sau lưng thị nữ không muốn gặp mặt, nhưng liếc nhìn tuổi tên trộm, lại cười đi ra:" Đứa bé thật đáng yêu."
Nàng ngồi xuống bẹo má Lưu Trường:" Đệ là con nhà ai, vì sao lại ở đây?"
Đám thị nữ thấy Lưu Trường đáng yêu như vậy, vây quanh nó, người sờ đầu, người bẹo má, người bóp tay.
"Á ..." Thương cho Đường vương, đã bao giờ bị nữ tử phi lễ tới độ này, luống cuống hành lễ:" Bái kiến a mẫu."
"Phì!" Nữ tử kia mặt đỏ bừng bừng:" Ta còn chưa gả, ngươi gọi loạn gì đó."
"À, là thế này ... Đệ tên là Lưu Trường, được huynh trưởng phái tới, huynh trưởng đệ tên Lưu Doanh, có câu trưởng tử như phụ, trưởng tử như mẫu ..."
Nữ tử kia hiểu ra, nắm tay nó:" Đi theo ta."