Chương 134: Phải trị tên Tào tặc này.
Trong Tiêu Phòng Điện, Lữ hậu nhìn Triệu Bình, thi thoảng gật đầu, rất hài lòng về ông ta.
Tiêu Hà tiến cử người này cho Lưu Trường, vậy Lữ hậu tất nhiên phải khảo sát một phen, Lưu Trường khác Lưu Doanh, không thể để nó nhận xá nhân bừa bãi, nếu không thành họa. Qua hỏi đáp, bà cũng phát hiện người trước mắt đúng là nhân tài. Loan Bố trung nghĩa đáng tin, nhưng vấn đề là quá cương liệt, nóng tính dễ nổi giận. Vị Triệu Bình này thì là người trầm ổn bình tĩnh, là nhân tuyển phò tá Lưu Trường tốt nhất.
"Sau này tiên sinh là xá nhân của Đường vương rồi ... Phải phò tá Đường vương cho tốt, Đường vương tuổi nhỏ ngang bướng, nếu có chỗ nào đắc tội, xin tiên sinh thứ lỗi."
"Không dám, Đường vương chân tình, thần rất thích."
"Tiên sinh không cần nói nhiều, ta tự biết đứa bé này thế nào. Mời tiên sinh trông nom nó, đừng để nó nghịch ngợm, nếu nó không nghe lời, tiên sinh có thể báo cho ta, hoặc cũng có thể tự tay ngăn cản ..."
"Hả?" Lưu Trường đang ngoan ngoãn ngồi ở bên ngẩng đầu lên ngay:" A mẫu, thiên hạ làm gì có chuyện đại thần ẩu đả quân chủ chứ."
Lữ hậu lờ nó đi, tiếp tục căn dặn Triệu Bình:" Trước đó Cái công phạt nó chép sách, nó liền bảo Loan Bố làm thay. Loan Bố là người trung hậu, bị nó bắt nạt, hi vọng tiên sinh đừng như thế."
"Vâng!" Triệu Bình tỏ ý đã hiểu:
Từ Tiêu Phòng Điện đi ra, Lưu Trường gãi đầu liên hồi, Triệu Bình đi theo nó, không nói không rằng.
"Triệu công, quả nhân rất tôn trong ngài, đợi tương lai tới nước Đường, quả nhân nhất định sẽ trọng thưởng ngài."
"Quả nhân theo Cái công học kiếm pháp bốn năm năm, nay đã có chút thành tựu. Trước kia, ha ha, a mẫu từng phái một danh sĩ tên Khoái Thông tới quản giáo quả nhân. Ngài không biết, về sau hắn chết thảm lắm ..."
Trên mặt Triệu Bình thoáng qua nụ cười, không ta vẫn hết sức phối hợp, nói:" Đại vương yên tâm, thần là thần tử của đại vương mà."
"Vậy thì tốt."
Lưu Trường cười ha hả dẫn Triệu Bình rời cung, Loan Bố đã đợi sẵn ở cửa, bái kiến Lưu Trường rồi cũng đi theo sau nó. Lưu Trường tới phủ Hàn Tín học tập.
Khi Lưu Trường đi học, hai vị xá nhân ở bên cửa đợi, vừa đợi vừa tán gẫu.
"Nghe danh Triệu công đã lâu, may mắn được gặp." Loan Bố đối diện với vị hiền nhân thanh danh lớn hơn mình, vô cùng khách khí.
Triệu Bình cười đáp lễ mới hỏi:" Ngươi theo công tử bao lâu rồi."
"Ài, sắp một năm rồi .... Triệu công không biết, thời gian tại hạ theo công tử, ngày dài như năm, giờ ta đã quen biết hết quan lại giáp sĩ Trường An rồi, thi thoảng còn cùng đi uống rượu với họ nữa."
Nói tới Lưu Trường, Loan Bố hết lắc đầu lại thở dài, hắn buồn buồn kể chuyện trải qua từ khi đi theo công tử Trường, kinh nghiệm tang thương, hoàn toàn chẳng giống người trẻ tuổi trên hai mươi. Vốn Loan Bố gánh chịu một mình, nay rốt cuộc có người chia sẻ, khỏi nói hắn vui thế nào, nên nói quên cả thời gian.
Triệu Bình nghe rất chăm chú, cười khẽ:" Đúng là khổ cho Loan xá nhân rồi."
"Vị công tử này ..." Loan Bố đang nói, nhìn bầu trời, đã quá giờ học chưa thấy công tử Trường ra, đột nhiên hét lên:" Không xong!!"
Hắn vội vàng xông vào phòng, Triệu Bình có chút kinh ngạc nhìn hắn rồi chạy theo.
Trong phòng, Hàn Tín đang cầm sách đọc, còn Lưu Trường thì chẳng thấy bóng dáng đâu, Loan Bố xông ngay ra cửa sổ, thò đầu nhìn xung quanh, kêu lên:" Triệu công, mau dẫn người tới Phàn phủ, ta tới Hạ Hầu phủ."
Triệu Bình vội vàng rời đi, Loan Bố bất lực nhìn Hàn Tín:" Hoài Âm hầu, công tử đào tẩu, sao chẳng chịu báo cho tại hạ?"
Hàn Tín liếc hắn một cái lạnh nhạt nói:" Trông coi là trách nhiệm của ngươi, liên quan gì tới ta."
Triệu Bình ngày đầu đi làm đã cảm thụ được tâm tình của Loan Bố suốt thời gian qua, ông ta dẫn người đi khắp các phủ tìm kiếm bóng dáng của công tử Trường. Thế nhưng đi tới đâu cũng gặp phải sự kỳ thị, thanh danh của công tử Trường thực sự quá kém, liên lụy xá nhân của nó cũng chẳng được ai ưa.
Còn thời khắc này, Lưu Trường cùng quần hiền của mình đang tụ hội ở trong phủ của Lỗ Nguyên công chúa.
"Đại vương ... Hôm đó đại vương vào phủ đệ của thừa tướng, vì sao mãi không ra? Thần và Phàn Kháng suýt nữa chết cóng ... Đứng đó hơn hai canh giờ, về nhà lại bị a phụ treo lên đánh ..." Chu Thắng Chi than vãn:
Lưu Trường hắng giọng:" Ngày hôm đó quả nhân vào Tào phủ, bị Tào Tham bắt được, ông ta muốn ta khai ra đồng bọn, ta không mở miệng. Các ngươi chẳng qua là bị lạnh ở ngoài thôi, ta ở trong phủ bị Tào tặc dày vò đủ kiểu."
"Đại vương nhân nghĩa."
"Đại vương vội vàng triệu tập bọn thần là vì chuyện gì?"
Lưu Trường nghiêm túc nói:" Nay Trường An gian thần đắc thế, chúng ta không cách nào phóng xe, leo tường ăn quả cũng bị bắt. Lần này triệu tập các vị là để thay đổi cục diện này, chúng ta không thể nhẫn nhịn Tào tặc khi dễ như thế nữa, chúng ta phải phản kích."
Đám Chu Thắng Chi mới nghe vậy đã nhũn rồi.
"Đại vương ... Hay là vẫn cứ nhịn đi ... Chúng ta còn trẻ, nhìn vài năm, nói không chừng Tào tặc chết già."
Lưu Trường nổi giận mắng:" Tào tặc có gì mà đáng sợ? Ta nhất định khiến ông ta phải bái phục."
"Lộc, đi mua một con dê, phải bỏ tiền ra mua, tối nay chúng ta tới Tào phủ, trị tên Tào tặc đó."
Lữ Lộc không hiểu:" Đại vương, trị Tào tặc sao phải đi mùa dê?"
"Tối nay ngươi sẽ biết."
Không lâu sau dê mua về, cả đám kéo nhau đi.
"Đại vương ... Hay là về đi thôi."
Chu Thắng Chi bê con dê nhìn tòa phủ trước mắt không kìm được run lên.
Tào Tham khác với Tiêu Hà, khi ông ta quản nội chính, cũng theo thói quen dùng cách trị quân của mình. Sau khi ông ta tới Trường An, không phải chỉ đối phó với Lưu Trường, ông ta toàn diện tăng cường trị an tất cả khu vực triều đình khống chế. Riêng sau một tháng nhậm chức, đã cung cấp rất nhiều nhân tài khai khoáng cho Thượng Quận.
Ông ta không nể nang tình nghĩa, cho dù cấp bậc như Lưu Trường, ông ta nói bắt là bắt, bất kể ai cầu xin cũng vô ích. Ông ta còn dựa theo tiêu chuẩn vô cùng nghiêm ngặt yêu cầu quan viên địa phương, đào thải một đám quan lại không làm việc thực sự, xếp lại các vị trí. Đại thần trong triều cũng bị bãi miễn mấy người, lực độ lớn tới mức cả Lưu Bang cũng bị kinh động.
Lưu Trường khinh thường:" Nếu không dám vào thì đợi ở đây, ta vào một mình."
Nghĩ rất lâu, cả đám vẫn quyết định cắn răng theo Lưu Trường.
Lưu Trường dẫn đầu gõ cửa, rất nhanh có hạ nhân đi ra, Lưu Trường nói rõ ý tới, người kia đi vào bẩm báo. Không lâu sau người kia lại đi ra, dẫn đám Lưu Trường đi vào trong điện.
Mấy người Chu Thắng Chi sợ run cầm cập, Lưu Trường lại không sợ gì hết, thò đầu nhìn ngang ngó dọc, không biết đang tìm cái gì.
Bọn chúng được dẫn vào trong phòng, Tào Tham ngồi quỳ ở đó, lạnh lùng nhìn bọn chúng, trông rất đáng sợ.
"Bái kiến Tào thừa tướng!"
Lưu Trường vội hành lễ bái kiến, cả đám lần lượt học theo, nhìn cảnh này Tào Tham nheo mắt, nhưng không nói gì cả.
"Tào thừa tướng vất vả công cao, từ khi tới Trường An, bách nghiệp Trường An hưng vượng, bách tính Trường An an cư lạc nghiệp, không thể không kể công của thừa tướng." Lưu Trường cười nói, bảo Chu Thắng Chi đi tới:" Con dê này là do bọn ta mua, chuyên dâng lên thừa tướng, để cảm tạ ơn đức của thừa tướng!"
"Nói đi, tới tìm ta làm gì?" Tào Tham hỏi rất bình đạm, rõ ràng hối lộ con dê không có tác dụng:
Lưu Trường tức thì quyết định thay đổi sách lược, nó vội nói:" Là thế này, thừa tướng, ta biết ngài có lòng quản lý Trường An, thế nhưng ngài không quen thuộc Trường An. Ngài không biết, ở thành nam có mấy chục người tụ tập cờ bạc, tiền cược cực lớn."
Tào Tham ngẩn người hỏi:" Có chuyện này sao?"