Chương 135: Không đánh được thì gia nhập
"Đúng, đúng, các ngươi đều biết phải không?"
Lưu Trường nhìn đám huynh đệ phía sau còn ra sức nháy mắt với bọn chúng, bọn chúng lập tức gật đầu liên hồi, tên nịnh thần Chu Thắng Chi là hưởng ứng lời hiệu triệu đầu tiên, ríu rít nói:" Đúng, thành nam có bốn tòa phù, ban ngày không có ai, buổi tối con cháu công hầu tụ tập đánh bạc trong đó, đánh to lắm."
Có đứa đi đầu rồi những đứa khác theo ngay.
"Còn nữa ngoài thành phía bắc Trường An, có người đua xe đánh cược, dẫn đầu là Ly hầu Lữ Đài!"
"Còn nữa, ở thành tây ngày ngày ..."
Cả đám mồm năm miệng mười nói rất nhiều chuyện phạm tội trong thành Trường An, toàn những điều mà Tào Tham không hề hay biết, thậm chí không tưởng tượng nổi, nghe mà sững sờ, ông ta hỏi lại lần nữa:" Lời công tử nói là thật chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi, bọn ta trước đó ngày ngày cùng bọn họ ... À ... Ngày ngày khuyên nhủ bọn họ, bọn họ không nghe!" Lưu Trường mặt mày nghiêm túc nói:" Bọn ta vô cùng tán đồng thừa tướng chấn chỉnh Trường An, nếu thừa tướng không chê, bọn ta nguyện toàn lực tương trợ."
Đám phía sau bấy giờ mới nhận thấy không ổn, không phải hôm nay đi trừng trị Tào tặc à?
Tào Tham suy ngẫm một lúc, quyết định nên cẩn thận là hơn, lấy thẻ trúc và bút ở bên cạnh ra:" Nào, viết lại lời các ngươi vừa nói đi."
Lưu Trường lần nữa ra hiệu.
"Vâng!"
Mấy đứa trẻ con tuy không hiểu tính toán của đại vương song vẫn rối rít đem rất nhiều nội dung mình viết ghi lại, thẻ trúc không đủ dùng. Viết xong Lưu Trường đích thân đem thẻ trúc đưa lên Tào Tham. Tào Tham xem qua một lượt thì không kìm được phẫn nộ mắng:" Ngay cả Trường An cũng nát thế này thì tình hình các nơi còn thế nào nữa?"
Lưu Trường cẩn thận nói:" Thừa tướng, bọn ta trước đó không hiểu chuyện, nay lãng tử quay đầu, sau này sẵn lòng tương trợ thừa tướng. Nhân số của bọn ta rất đông, hơn nữa không ai hoài nghi bọn ta, bọn ta sẽ giúp ngài nghe ngóng các loại tin tức. Phàm là có chuyện gì, nhất định sẽ báo kịp thời."
"Ừ .... Các ngươi thay đổi thói xấu, đây là chuyện tốt." Tào Tham rốt cuộc cũng để ý tới bọn chúng, với tuổi tác và thân phận đám nhóc này, hiển nhiên không ai đề phòng, nghiêm giọng nói:" Sau này phải tuân thủ Hán luật, không được dựa vào thân phận của mình mà làm xằng làm bây. Đương nhiên nếu gặp loại chuyện như thế, có thể báo cho ta bất kỳ lúc nào!"
"Vâng, nguyện góp sức vì thừa tướng!" Lưu Trường đi đầu hành lễ, những đứa khác cũng làm theo:
Lưu Trường xoa xoa bụng, nói với quần hiền:" Lúc trước thừa tướng từng giữ ta lại ăn cơm, các ngươi không biết, cơm nước ngon lắm, tới nay vẫn còn hoài niệm. Đáng tiếc các ngươi không có phúc phận đó.
Tào Tham vuốt râu:" Thế thì đều ở lại ăn cơm đi."
Đám Chu Thắng Chi làm sao có thể ngờ được rằng có một ngày bọn chúng lại đường hoàng ăn cơm trong nhà Tào Tham. Hơn nữa phu nhân của Tào Tham nhìn thấy nhiều đứa trẻ như thế thì vô cùng vui vẻ, chỉ khổ cho nhi tử độc nhất trong nhà họ.
"Đại vương à ... Chúng ta làm thế này phải chăng có hơi bất nghĩa không?" Sau bữa cơm rời Tào phủ, Chu Á Phu hơi ngần ngừ hỏi:
Lưu Trường đường đường chính nghĩa nói:" Chúng ta làm như thế đều là vì bách tính Trường An, có gì mà bất nghĩa chứ? Thân là con cháu công hầu, chúng ta càng nên tuân thủ luật pháp."
Cứ như thế quần hiền Trường An lại lần nữa có thể quang minh chính đại lên phố rồi, đám giáp sĩ không còn truy đuổi bọn chúng khắp nơi nữa. Để trao đổi, bọn chúng đương nhiên cũng không ngừng tiết lộ tin tức cho thừa tướng.
Bọn chúng thường xuyên tới phủ đệ Tào Tham, dần dà chúng phát hiện ra, thực ra con người Tào Tham rất tốt, không hề tàn khốc hung dữ như ông ta thể hiện ra ngoài. Ông ta không giống nhiều đại thần khác, thậm chí cho phép bọn trẻ con bọn chúng chơi trong phủ của mình, còn cho chúng đồ ăn vặt, còn làm cho chúng mấy con ngựa gỗ. Thế là bọn trẻ con không sợ ông ta nữa, Lưu Trường được đằng chân lân đằng đầu, gọi ông ta là trọng phụ.
Tất nhiên Lưu Trường không tới Tào phủ chỉ để ăn.
"Đây là cái gì?" Lưu Doanh hoang mang nhìn áo trong tay, chẳng biết làm sao:
"Đây là thứ tẩu tử bảo đệ đưa huynh.
"Tẩu tử??"
Lưu Doanh suy nghĩ chốc lát, lập tức hiểu ra, sắc mặt hắn đỏ lên nhanh chóng, vội vàng thu áo lại, trở nên luống ca luống cuống, nói không ra lời.
"Tẩu tử bảo huynh mặc thử, nếu không vừa người thì tẩu ấy còn sửa."
"Không ... Không .... Vừa, vừa lắm ..."
"Huynh còn chưa mặc mà!"
Lưu Doanh lấy ra một cái ngọc bội đưa cho Lưu Trường, ấp a ấp úng :" Đưa cái này ...."
"Tặng tẩu tử phải không?"
"Đúng."
"Thế đệ được cái gì?"
Lưu Trường rất nhanh liền biến thành tín sứ của Lưu Doanh và Tào gia đại nữ, đem quà tặng hai người cho nhau, ở giữa kiếm chác được không ít. Có điều phụ mẫu đã xác định hôn sự hai người, chỉ sợ Lưu Trường không kiếm được lâu nữa. Lưu Bang thời gian qua làm việc có chút cấp thiết.
Ông ta trước tiên là hỏa tốc an bài hôn sự của Lưu Doanh, lại bất chấp khuyên can của đại nho Thúc Tôn Thông, trực tiếp đem hôn sự an bài ở ba tháng sau.
Đồng thời Lưu Bang chính thức sắc phong Lưu Hằng làm Hàn vương, Lưu Khôi làm Lương vương, Lưu hữu làm Ngô vương.
Đương nhiên, chỉ là phong vương thôi, bọn họ còn nhỏ, chưa thể trực tiếp tới đất phong.
Lưu Hằng còn đỡ, từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, dù có phong vương rồi cũng ung dung bình thản, không nhìn ra có chút kích động nào. Còn Lưu Khôi thì vô cùng vui vẻ, cài mặt beo béo cứ cười toét ra, căn bản không giấu được.
"Chúc mừng tứ ca, ngũ ca, lục ca!" Lưu Trường trang trọng hành lễ:" Mấy vị huynh trưởng đều phong vương rồi, đệ rất vui, tối nay muốn bày yến tiệc, khoản đãi mấy vị huynh trưởng, không biết ý huynh trưởng thế nào?"
Lưu Khôi đang định đồng ý thì Lưu Hằng đã nói trước:" Trường đệ ... Bọn ta chẳng qua chỉ có cái danh vương thôi, không có quyền lực gì, đệ có bày tiệc mời bọn ta thì bọn ta cũng không có cái gì cho nước Đường đâu."
Lưu Trường nổi giận:" Chẳng lẽ đệ mời huynh trưởng là vì đòi hỏi này nọ sao? Huynh trưởng thực sự coi thường đệ rồi, nếu đã khinh đệ như thế, vậy thì đệ không mời nữa.
"Được rồi, đệ đừng giận, sao có thể để Trường đệ mời bọn ta ... Tối nay để ta mời Trường đệ ăn thịt." Lưu Khôi an ủi, hắn nhìn Lưu Hằng ở bên:" Huynh trưởng cũng cùng tới đi."
Lưu Hằng nhíu chặt mày nhìn về phía Tuyên Thất Điện, lắc đầu:" Các đệ đi ăn đi, ta còn có chuyện ... Đừng phô trương quá."
"Vâng!"
Tới tối Lưu Trường sải bước khỏi Tiêu Phòng Điện, đang chuẩn bị tìm Lưu Khôi ăn cơm, vừa rời cửa, nó nhìn thấy một cận thị rất trẻ, đang đợi trước cửa.
"Ngươi là ai?" Lưu Trường có chút kinh ngạc nhìn vị cận thị trước mắt, cận thị trong cung làm gì có ai mà nó không nhận ra, vị này thì nó thực sự chưa gặp:
Cận thị này vóc người manh mai, mặt mày thanh tú, trông rất ưa nhìn.
"Có phải là Đường vương không ạ?"
"Chính thế!"
"Thần bái kiến Đường vương, đây là thư của a phụ, chuyên môn gửi cho Đường vương!"
Lưu Trường nhận lấy thư, nghi hoặc hỏi:" A phụ ngươi là ai?"
"Lưu hầu."
"A, thư trả lời của Lưu hầu à?" Lưu Trường mừng rỡ, vội mở thư ra xem:
"Thần bất tài, không ngờ được Đường vương hậu ái như thế, chỉ là thần tuổi cao tầm thường, an dưỡng tuổi già, thẹn với sự hậu ái của Đường vương ... Đa tạ Đường vương, mong Đường vương coi trọng học tập, không cần phải trả lời."
Lưu Trường đọc một lượt cười ha hả:" Xem ra lòng thành của quả nhân đã làm Lưu hầu động lòng rồi, quả nhân phải viết thêm vài phong thư!"
Trương Ích ngớ người, vị này hình như hiểu sao ý a phụ rồi, miệng hơi chát nói:" Đường vương, gia phụ tuổi cao nhiều bệnh, vẫn mong Đường vương buông tha cho ..."