Chương 137: Cha nào con nấy.
Đợi Lưu Hằng đi rồi, Lưu Bang mới nhìn Lư Quán ở bên:" Thằng nhóc này không thẳng thắn được như Trường, muốn quốc tướng mà không dám nói thẳng."
Lư Quán lắc đầu:" Bệ hạ cũng đâu sủng ái nó như với Trường, cho nên nó tất nhiên là không dám nói thẳng. Trong các vị hoàng tử, duy chỉ có đứa nhi tử này của bệ hạ là trầm ổn nhất, chững chạc nhất, sau này nhất định thành hiền vương một đời."
"Ngươi nhìn ai mà chẳng giống hiền vương một đời ... Quán à ... Sợ là trẫm không qua được mùa đông này đâu." Lưu Bang chợt cảm thán:
"Bệ hạ không được nói đùa ... Năm xưa chúng ta đã ước hẹn chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, bệ hạ không được đi sớm, thần còn chưa sống đủ."
"Ha ha ha, cái lão thất phu ngươi, nãi công chết cũng phải đem ngươi theo."
Lưu Bang cười mắng, hoàn toàn không sợ, cũng chẳng kiêng kỵ hai chữ tử vong, trên lịch sử ông ta là số ít hoàng đế không sợ chết, ông ta không theo đuổi trường sinh bất lão, thậm chí bệnh nặng cũng không muốn y sinh tới chữa trị, sống tiêu sái thoải mái.
"Mấy ngày trước Tào Tham bắt Lữ Sản, hoàng hậu mấy lần phải người tới cầu xin, ông ta mặc kệ. Tào Tham quá cứng rắn, chỉ sợ không phải là chuyện hay." Lưu Bang lẩm bẩm rồi chợt hỏi:" Quán này ... Trẫm muốn khôi phục chế độ tả hữu thừa tướng, lấy ngươi làm tả thừa tướng, ngươi thấy sao?"
Lư Quán tròn mắt:" Thần là người mang tội lớn, sao có thể mang trọng trách!"
…………. …………….
Một trận tuyết lớn bất ngờ bao phủ cả Trường An.
Trên đường đi, trừ đám trẻ con ra thì không thấy bóng người nữa rồi, khắp nơi bao phủ một màu trắng.
"Ha ha ha ha ... Ném!"
Lưu Trường lúc này cùng đám quần hiền của mình chơi ném tuyết, bọn chúng chia làm hai nhóm, dùng tuyết chất đống làm công sự che chắn vo tuyết ném nhau, chơi tưng bừng.
Lưu Trường áo trong ba tầng, áo ngoài ba lớp, mặc như con gấu nhỏ, tròn xoe. Nó cũng hết cách, Lữ hậu bắt nó mặc thế, không mặc thì không cho ra ngoài. Mà những đứa khác cũng chẳng khá hơn, cơ bản ngã xuống đất phải có người đỡ, nếu không căn bản không đứng dậy nổi.
Đáng thương cho Loan Bố đứng đằng xa, lạnh run cầm cập, còn phải liên tục né tránh những quả cầu tuyết "vô tình" ném phải. Cuộc đời xá nhân này không cách nào sống nữa rồi.
Đám trẻ con thích nghịch tuyết, bọn chúng còn nghiên cứu ra rất nhiều cách chơi.
Chơi rất lâu, lỗ tai Lưu Trường đã lạnh tới đỏ ửng, cả đám mới giải tán.
Về tới hoàng cung, Lưu Trường chơi tới hưng phấn cảm giác chưa đã, len lén nắm một nắm tuyết, giấu trong lòng bàn tay, tới Trữ Điện tìm Lưu Doanh, gần đây hai huynh đệ thường gặp nhau, tình cảm khăng khít hơn trước không ít.
"Huynh trưởng!" Lưu Trường đưa tay ra muốn bế, Lưu Doanh cười ha hả cúi xuống định bế nó, đúng lúc này Lưu Trưởng thả nắm tuyết vào cổ Lưu Doanh:
"Á ..." Lưu Doanh lạnh tới hét lên, cuộn thẻ trúc trong tay đuổi đánh Lưu Trường, Lưu Trường cười khanh khách, chạy rất nhanh.
Hai người đang đuổi nhau, đột nhiên gặp phải Lưu Bang.
Lưu Bang mặc cũng rất dày, chỉ để lộ ra nửa cái mặt, ông ta nghiêm túc nhìn hai đứa nhi tử, mắng:" Trong hoàng cung mà đuổi nhau đùa giỡn, còn ra thể thống gì nữa."
Lưu Doanh có hơi xấu hổ, cúi cầu xuống:" Nhi thần chỉ đùa với Trường đệ."
Lưu Bang trừng mắt với Lưu Trường:" Lại đây!"
Lưu Trường cẩn thận đi tới trước mặt Lưu Bang, đang định cúi người hành lễ, Lưu Bang đã nhanh tay nhét nắm tuyết vào cổ áo nó. Thế là Lưu Trường la hét không ngừng, nhảy tưng tưng muốn moi tuyết ra.
Lưu Bang cười lớn.
"Ăn cầu tuyết của con đây." Lưu Trường nghiến răng nắm tuyết định ném vào Lưu Bang:
Lưu Bang thình lình nổi giận quát:" Nhãi con, ngươi muốn làm cái gì?"
Lưu Trường run rẩy, vội vàng ném tuyết trong tay xuống, giải thích:" Con chỉ định cùng a phụ ..."
Còn chưa nói hết thì Lưu Bang ném thẳng một nắm tuyết vào mặt nó.
"Ha ha ha, đồ ngu xuẩn, lại bị trẫm ném trúng rồi." Lưu Bang chống hông cười lớn:
"Hu hu hu ~~~" Lưu Trường bật khóc:
"A phụ ... Người làm thế cũng quá ..." Lưu Doanh ở bên cạnh muốn nói lại thôi, chỉ biết lắc đầu:
"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa! Trẫm dẫn ngươi đi ăn thịt. Doanh, gọi cả Khôi, Hằng, Hữu! Chúng ta tới Tiêu Phòng Điện!"
Bên ngoài tuyết trắng bay bay, Lưu Trường đứng trước mặt Lữ hậu lau nước mắt, không ngừng thút thít.
Lữ hậu đau lòng lau nước tuyết trên cổ nó, lại phẫn nộ nhìn Lưu Bang:" Thiên hạ đâu ra thiên tử như thế?!"
Lưu Bang vẫn cười ha hả, hoàn toàn không để ý tới lời mắng của Lữ hậu, ngồi xuống thượng vị. Lữ hậu bế Lưu Trường ngồi một bên.
Lưu Doanh, Lưu Hằng, Lưu Khôi, Lưu Hữu phân ra trái phải, trước mặt đều đặt món ăn bốc hơi nghi ngút.
"Nào, ăn đi!"
Lưu Bang còn chưa ăn, Lưu Trường đã đưa tay trực tiếp cầm thịt ăn.
Lữ hậu nghiêm mặt chưa ăn, những hoàng tử khác đều chần chừ.
Lưu Bang bắt đầu ăn, những hoàng tử khác mới ăn.
"Cả đời này của trẫm, trừ bình định thiên hạ, thành tựu lớn nhất là có chín đứa con. Trẫm phiêu bạt nửa đời người, bận rộn quốc sự, thực sự không tính là người cha hợp cách."
"Phụ hoàng là cha hiền." Lưu Doanh vội nói:
Lưu Bang cười ha hả nhìn hắn, gắp thịt cho Lưu Doanh:" Nhất là ngươi ... Chuyện năm xưa ngươi còn trách trẫm không?"
Lưu Doanh mặt biến sắc, đứng ngồi không yên, chân tay luống cuống, mãi không nói được.
"Dù có trách cũng không sao cả." Lưu Bang cười, chẳng hề để bụng lại ăn vài miếng thịt.
"Chuyện gì thế ạ?" Lưu Trường tò mò hỏi:
"Ăn thịt của con đi!" Lữ hậu không vui mắng, Lưu Trường bĩu môi, tiếp tục ăn:
"Doanh à, nào, uống cùng trẫm."
Lữ hậu bình thường không cho Lưu Doanh không uống rượu, lúc này lại không ngăn cản.
Sắc mặt Lưu Bang tai tái, nhưng ông ta lại rất vui, uống rượu vào rồi lại bốc phét chuyện quá khứ. Các vị hoàng tử đều chăm chú lắng nghe, Lưu Bang càng nói càng kích động, sắc mặt cũng từ trắng chuyển thành hồng:" Trường à, khi trẫm bằng tuổi ngươi, đám trẻ con lớn hơn trẫm năm sáu tuổi, đều phải gọi trẫm một tiếng đại ca."
"Ngươi chẳng qua là có một a phụ tốt, nếu không có trẫm, ngươi có thể hàng phục chúng không? Ngươi không làm được! Con người phải dựa vào bản thân, trẫm năm xưa làm gì có a phụ làm hoàng đế."
"Doanh à, đám đại gia đại nho gì đó đều giống con lừa, con không đánh chúng vài roi, bọn chúng sẽ không kéo cối xay cho con, con đừng chỉ biết cho chúng ăn, con phải biết vung roi."
"Hằng, hôm nay ngôi đây toàn là người thân nhất của con, con nghiêm mặt làm cái gì? Cười cho nãi công xem, nếu không ném con ra ngoài tuyết."
Lưu Hằng nặn ra nụ cười cứng ngắc.
"Hữu, con đừng có suốt ngày im lặng như thế ... Phải nói nhiều vào, con như thế làm sao trị quốc được? Trường, bình thường con nên mang lục ca con ra ngoài đi quanh."
"Khôi, con ăn ít một chút, xem con béo thành cái gì rồi ... Còn cười nữa, mổ con đủ cho cả nhà ta ăn Tết.
Ăn tới khuya Lưu Bang đã say khướt, các hoàng tử cáo từ rời đi, còn Lưu Bang thì lại chẳng có ý muốn đi, ngược lại bảo Lưu Doanh đưa Lưu Trường đi.
Ngôi trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Bang mắt lờ đờ, cứ ngây ngốc nhìn Lữ hậu.
"Người đâu, đưa bệ hạ về."
"Trẫm không về ...."
Lưu Bang nắm lấy tay Lữ hậu, Lữ hậu giãy dụa mấy lần, không rút được tay ra.
Lưu Bang thuận thế nằm bên cạnh Lữ Trĩ:" Nếu trẫm không còn .... Đám con nhờ cả vào hoàng hậu đó."
Lữ hậu toàn thân run lên, không rút tay ra nữa:" Thái y nói ...."
" Nàng quan tâm tới lời thái y làm gì, vẫn mấy cái câu đó thôi, cái gì mà kiêng rượu, kiêng thịt, kiêng sắc .... Ha ha ha, sống chết có mạng, không đáng sợ!"
Lữ hậu không nói thêm, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng, thấp thoáng bóng tuyết rơi.
"Hoàng hậu, chúng ta thành thân bao năm như thế, nàng có từng hối hận vì gả cho trẫm không?"
Lữ hậu nghiêm mặt không đáp, chẳng bao lâu sau, Lưu Bang ngủ say.
............. .....................