Chương 140 : Ngươi viết nhật ký, ta đọc báo.
Nghe câu này của Tào Tham có lý có lẽ, thấu tình đạt lý, cơn giận của Lữ hậu tan biến, bà cũng là người rất coi trọng quy củ, chỉ cần người ta làm đúng quy củ, dù lòng không vui cũng không trách, gật đầu:" Đúng là thế, làm phiền thừa tướng rồi, xin đưa nó tới đây, ta sẽ đích thân quản giáo, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa."
Tào Tham vừa đi một cái, Lưu Trường đi tới bên cạnh Lữ hậu, cười ngốc nghếch:" A mẫu, xảy ra chuyện gì thế ạ?"
"Biểu huynh của con phóng xe đánh cược với người ta ở ngoại thành, bị Tào tướng bắt được. Con nhớ lấy, không thể vì thân phận của mình cao quý mà làm chuyện trái với pháp luật. Không được ức hiếp bách tính, nếu không không cần thừa tướng động thủ, mà ta sẽ ra tay." Lữ hậu cảnh cáo Lưu Trường:
"A mẫu, làm sao con lại làm chuyện như vậy được chứ?" Lưu Trường thấy oan uổng:" A mẫu, con đói rồi, con tới chỗ đại ca ăn đây ... Không làm lỡ chuyện người mắng biểu huynh."
"Đang tân hôn của đại ca con, con đừng làm phiền suốt như thế! Khi ta dạy bảo biểu huynh con, con cũng phải nghe."
Lưu Trường phụng phịu ngồi xuống, đợi rất lâu, Lữ Sản rốt cuộc cũng mặt mày tiu nghỉu đi vào trong điện. Lữ Sản thân hình gày gò, lúc này trông càng thảm, ngơ ngơ ngáo ngáo. Lưu Trường phì cười thành tiếng, bị Lữ hậu trừng mắt, nó mới kiềm chế bớt.
Lữ Sản vô cùng sợ Lữ hậu, từ sau khi mất đi a phụ, Lữ hậu thường dùng giọng điệu a phụ răn dạy bọn chúng. Hai đứa nhi tử nhà Lữ Trạch, một đứa suốt ngày uống rượu, lúc nào cũng say lướt khướt. Đứa kia suốt ngày đi chơi, thâu đêm không về, còn chẳng bằng ba đứa nhi tử nhà Lữ Thích.
Chỉ có thể nói là, đời này của Lữ gia cực kỳ tầm thường, chẳng thành tài được.
Lữ hậu hung dữ nhìn Lữ Sản, Lữ Sản toàn thân run lên quỳ xuống trước mặt bà, sắc mặt trắng bệch.
"Thể diện của a phụ ngươi bị ngươi làm mất sạch rồi!"
"Cô mẫu! Cháu bình thường rất cẩn thận, chưa từng xô phải ai cả, chỉ cùng bằng hữu phóng xe ở ngoại thành ... Không biết là thứ tiểu nhân nào đi mách ..."
"Câm mồm! Không bị người ta phát hiện thì không phải là sai trái à?"
Lưu Trường xen mồm:" Đúng thế biểu huynh, lớn thế rồi sao chọc giận a mẫu?"
Lữ hậu quay sang:" Con cũng câm mồm! Biểu huynh con hay dở gì cũng phóng xe ngoài thành, con thì sao?"
"Giáp sĩ không cho con rời thành, con biết phải làm sao?"
"Con cũng quỳ xuống!"
Lưu Trường làu bàu rồi cũng quỳ xuống bên cạnh Lữ Sản.
Lữ hậu mắng mỏ hai huynh đệ một trận, cuối cùng, thậm chí bà còn uy hiếp:" Nếu hai đứa còn tiếp tục không tuân thủ quy củ, ta cho các ngươi đi xây hoàng cung, xây đúng một năm mới được về."
Nói xong bà tức giận rời đi, Lữ Sản và Lưu Trường cùng phát ra tiếng thở phào.
Lữ Sản nhìn Lưu Trường thương xót:" Suốt ngày ở cùng cô mẫu, khổ cho biểu đệ rồi."
"Chứ còn sao nữa ... Các huynh một năm chỉ mấy ngày bị gọi tới Tiêu Phòng Điện mắng, chứ đệ ngày ngày bị mắng đấy." Lưu Trường kể khổ:
Lữ Sản gật đầu rồi lại nghiến răng nghiến lợi nói:" Cũng không biết có thứ tiểu nhân nào hãm hại, để ta biết được, ta không tha cho hắn."
Lưu Trường chẳng hề chột dạ, nó làm chuyện xấu nhiều, dần luyện ra thần kinh thép:" Biểu huynh, chuyện này giao cho đệ làm, đệ giao du rất rộng ở Trường An, để đệ giúp huynh tìm ra tên tiểu nhân này.
Lữ Sản rất cảm động, nắm lấy tay Lưu Trường:" Có đệ đệ như đệ, ta may mắn biết bao! Chỉ tiếc, sau này không thể phóng xe nữa ..."
"Biểu huynh đừng lo." Lưu Trường vỗ ngực, nói chắc nịch:" Đệ và Tào tướng rất thân, thường xuyên tới Tào phủ du ngoạn, đệ có thể nghe ngóng được không ít tin tức. Đệ cũng biết giáp sĩ tuần tra thường ngày đi đâu, đệ có thể giúp huynh thăm dò tình báo, cung cấp cho huynh nơi yên tâm phóng xe."
Lữ Sản mừng lắm, nắm tay Lưu Trường, kích động nói:" Trường đệ, thế thì tốt quá, đa tạ, đa tạ, ta phải báo đáp đệ thế nào đây."
"Ài, huynh trưởng nói cái gì thế, chúng ta là thân thích, sao lại nói tới báo đáp?" Lưu Trường nghiêm mặt nói, có điều thoắt cái đổi giọng, rầu rầu:" Bản thân đệ còn đỡ, chỉ là nước Đường nghèo khó, bách tính đang chịu khổ nạn ..."
"Trường đệ đừng lo! Trong nhà ta không dám nói là cự phú Trường An, nhưng cũng coi là cần gì có đó! Nước Đường cần cái gì, đệ nói ta nghe." Lữ Sản kiêu ngạo tuyên bố:
Khi Đường vương cười toe toét quay về phòng trong thì Lữ hậu đã ăn cơm xong rồi.
"A mẫu ..." Lưu Trường cười vui vẻ:
Lữ hậu liếc nó một cái: " Chuyện Lữ Sản có phải con nói với Tào tướng không?"
Lưu Trường sững sờ:" A mẫu, vì sao lại vấy bẩn thanh bạch người khác như thế? Lưu Trường con là loại bản huynh cầu vinh sao?"
"A mẫu, con có thể thề, nếu con nói dối nửa câu, liền để Như Ý ..."
"Được rồi, đi ăn cơm đi." Lữ hậu khinh thường, thằng nhóc này mở mồm ra là bà biết ngay thật giả, không truy cứu nữa, bà biết Lưu Trường không cố ý nhắm vào Lữ Sản, mà Lữ Sản đúng là sai thật, không bị ai vu oan:
Bữa cơm này của Lưu Trường ăn mà tim đập chân run, thi thoảng lại liếc nhìn Lữ hậu nó sợ a mẫu một khắc sau sẽ cầm gậy gỗ lên, nó không thể bị ăn đòn nữa, con ăn đòn thì mông chai mất.
"A mẫu, nhờ người và a phụ ban cho, sau này con đánh nhau với hung nô không cần mặc áo giáp nữa, mông cũng có thể đỡ tên."
"Đúng thế, ngay cả mũ trụ cũng không cần, mặt con có thể kháng được."
Lữ hậu chải tóc, lại thở dài:" Lữ Sản là thứ ngu xuẩn ... Ôi, Trường à ... Biểu huynh con tuy ngu xuẩn, nhưng là nhi tử của cữu phụ con ... Nếu tương lai ta không còn nữa, con hãy chiếu cố hắn."
"Yên tâm đi a mẫu, biểu huynh là người tốt! Vừa rồi huynh ấy còn nói tặng con trâu dê tuấn mã, khôi giáp cung nỏ, lương thực nông cụ ..."
.............. ........................
"A phụ! Lại có thư tới!"
Ngoài căn nhà tranh trên khu đất cao ở đất Lưu, Trương Bất Nghi khom người hành lễ, bẩm báo với người trong phòng.
Nơi này nằm lưng chừng núi, mé nam có hồ, xung quanh cây cối ùm tùm, thường có chim chóc hót vang, ở nơi này, thực sự vô cùng thoải mái. Sau khi Trương Bất Nghi bẩm báo rất lâu mới có một trung niên văn sĩ trang phục xộc xệch đi ra. Người này tuổi tuy cao, nhưng khí chất bất phàm, ăn mặc tùy ý càng khiến ông trông có phong phạm cao nhân ẩn sĩ.
Lúc này ông lại lắc đầu đầy bất lực nhận lấy lá thư từ tay nhi tử, cười khổ nói:" Sau này con không cần tự mình tới đưa thư nữa, phái một hạ nhân đi đưa là được."
"A phụ ... Hay là ..." Trương Bất Nghi ngập ngừng:" Đốt luôn đi, con cũng không phái người tới nữa, sẽ không quấy nhiễu a phụ thanh tu."
Người này đương nhiên chính là Lưu hầu Trương Lương Trương Tử Phòng danh tiếng lẫy lừng, Trương Lương khẽ lắc đầu:" Đường vương lấy lễ quốc sĩ đối đãi ta, ta sao có thể đốt thư của ngài ấy?"
"Nhưng thư của Đường vương ngày càng nhiều."
"Không sao, con cứ về đi."
Trương Lương tiễn nhi tử đi, mang thư về phòng, đặt lên bàn rồi xem chăm chú, xem chốc lát ông trầm tư. Trong nhật ký của Đường vương, người khác xem thì toàn lời nhảm nhí, nhưng với Trương Lương, ông có thể nhìn thấu thế cục Trường An trong đó.
Đương nhiên, trước tiên là phải phân rõ được câu nào là thật, câu nào là giả. Trương Lương đi theo Lưu Bang đã lâu, bản lĩnh phân biệt nói thật và phét lác rất cao, nhìn một cái là ra, bản lĩnh bốc phét này của Đường vương còn chưa bằng a phụ nó.
Trương Lương càng xem, sắc mặt càng nghiêm nghị.
Lưu Trường coi viết thư như viết nhật ký, Trương Lương coi đọc thư như đọc báo.
"Ôi, ngày tháng của bệ hạ không còn nhiều nữa ..." Trương Lương đặt thư xuống, cười khổ:" Tu đạo ... Tu đạo ...tu bao nhiêu lâu như vậy sao chưa tĩnh tâm được?”