Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 139: Thái tử đại hôn.

Chương 139: Thái tử đại hôn.

Thúc Tôn Thông được xưng là Nho tông Đại Hán, trong quần thể Nho gia thời Hán Sơ, địa vị thậm chí vượt qua cả Trương Thương.

Vị này người Tiết Huyện, đầu tiên là đãi chiếu bác sĩ của Tần, sau được Tần Nhị Thế phong làm bác sĩ, nhìn thấy Tần sắp diệt vong liền vội vàng bỏ chạy, đi theo Hạng Lương. Sau theo Sở Hoài vương, chính là Hạng Vũ, cuối cùng là hàng Hán. Nói thế nào nhỉ, bảo ông ta là gia nô sáu họ thì hơi quá, nhưng mà vị này lập trường không được kiên định cho lắm.

Sau khi đầu hàng Lưu Bang, ông ta mặc nho bào đi gặp Lưu Bang, Lưu Bang nhìn đã ghét nên không để ý. Vì thế Thúc Tôn Thông lập tức mặc y phục của người Sở, Lưu Bang liền bắt đầu dùng ông ta. Khi ông ta quy thuận Lưu Bang, bên cạnh ông ta có hơn 100 nho sinh, nhưng ông ta không tiến cử một ai cho Lưu Bang, chuyên môn tiến cử những người trước kia là thổ phỉ cường đạo.

Đám đệ tử của ông ta vô cùng tức giận, mắng ông ta: Theo ông ta bao nhiêu năm, nay lại cùng ông ta quy phục Lưu Bang, nhưng ông ta không tiến cử chúng ta, mà chuyên môn tiến cử kẻ xấu, thật không biết đó là cái lý gì!

Thúc Tôn Thông nghe được, bảo với bọn họ: Hán vương nay xông pha mũi tên hòn đạn lấy thiên hạ, các ngươi có thể đánh trận không? Cho nên hiện giờ ta chỉ tiến cử những dũng sĩ có thể xung phong hãm trận, chém tướng nhổ cờ cho ông ấy. Các ngươi cứ đợi đi, ta không quên các ngươi đâu."

Về sau Lưu Bang lên làm hoàng đế, Lưu Bang vốn rất phản đối mấy thứ lễ pháp, nhưng trên yến tiệc, nhìn đám đại thần của mình nốc rượu tranh công, hú hét loạn xạ, thậm chí rút kiếm chém cột, không gì không có. Lưu Bang chợt nhận ra, có lễ pháp cũng không phải là chuyện xấu, liền tìm Thúc Tôn Thông.

Thúc Tôn Thông liền tìm tới rất nhiều Nho sinh, nhưng vì Thúc Tôn Thông hứa với Lưu Bang, sẽ định ra lễ pháp giản lược. Bởi thế đám nho sinh vô cùng bất mãn, cho rằng ông ta làm trái cổ lễ, nói ông ta dựa vào ton hót nịnh bợ làm quan, từng thờ phục mười mấy chúa công. Thúc Tôn Thông chẳng tức giận, mà nói: Đúng là bỉ nho, không biết biến báo.

Vị đại nho giỏi bịa đặt điển cố, luồn cúi nịnh nọt này một khi Lưu Bang cần, loại điển cố gì ông ta cũng bịa ra được. Năm xưa cả Tần Nhị Thế còn bị ông ta nịnh cho ban thưởng lớn. Nhìn thế nào ông ta cũng giống một kẻ tiểu nhân, thế nhưng nói ông ta là tiểu nhân, ông ta lại sống tiết kiệm, không mưu lợi cho bản thân, còn lập ra lễ pháp hoàn toàn mới cho thời đại mới.

Bởi thế ông ta là nhân vật tranh cãi cực lớn, Tư Mã Thiên khen ông ta là Nho tông Đại Hán, Tư Mã Quang mắng ông ta là tội nhân làm cổ lễ thất truyền.

.............. ..............

"Loan Bố! Chém hắn!"

Lưu Trường phẫn nộ rống lên, vươn một ngón tay ra.

Lần này mạnh mẽ như Loan Bố cũng do dự, hắn đặt tay lên chuôi kiếm, lại nói:" Đại vương ... Thôi đi ... Hay là thôi đi ..."

Thúc Tôn Thông cười tủm tỉm nhìn Lưu Trường:" Xin Đường vương đi theo vị cận thị này."

"Nếu hôm nay ngươi không cho ta vào, đợi ta tới nước Đường, chuyện đầu tiên là nấu Nho sinh toàn quốc, tổ chức toàn nho yến."

Loan Bố mặt tối sầm, nhưng không nói gì, hắn cũng là Nho sinh.

Thúc Tôn Thông không sợ, giải thích:" Lễ pháp ngày lành, vị trí của mỗi người có quy định, Đường vương là chư hầu, không thể ngồi cùng với quần thần. Xếp ngài ngồi bên trái là làm nổi bật sự uy vũ và địa vị của ngài, nếu ngài ngồi giữa quần thần, há chẳng phải làm hỏng uy danh?"

Lưu Trường cười to:" Ngươi nói không sai."

Nhưng mà nó tỉnh ra nhanh, nói:" Không phải là ta muốn ngồi vào hàng ngũ quần thần, người thanh hôn là huynh trưởng ta! Huynh trưởng thành hôn, vì sao ta không thể ngồi bên cạnh?"

"Đây là lễ pháp mà bệ hạ định ra, chúng ta đều phải tuân thủ, Đường vương nếu không hài lòng có thể nói với bệ hạ. Có điều thần biết Đường vương là người hiểu rõ đại nghĩa, tuyệt đối không làm bừa trong ngày lành của huynh trưởng, sự hiền minh của vương cả Trường An này có ai không biết."

"Ha ha ha, thôi vậy, nể mặt huynh trưởng, lần này tha cho ngươi!"

Đường vương dẫn hai vị xá nhân theo cận thị rời khỏi nơi này.


Thái tử, hoàng đế và hoàng hậu ngồi trên cùng, chư hầu thì ngồi mé trái họ, khoảng cách khá xa, quần thần và các người thân khác ngồi vị trí mé phải phía dưới, còn xa hơn các chư hầu. Nói là hôn lễ, nhưng chẳng có không khí vui mừng của hôn lễ, tất cả mọi người đều nghiêm túc, nghe nói là còn phải tế tự gì đó.

Lưu Trường nhìn bàn trước mặt trống không, tức giận hỏi:" Lương vương, vì sao ngay cả đồ ăn cũng không có."

"Trường đệ, đừng nói, lát nữa sẽ có cái ăn."

Thúc Tôn Thông rất nhanh đi lên phía trước, lớn tiếng nói :" Giờ lành tới."

Ông ta dùng một cái giọng điệu rất quỷ dị, Lưu Trường bất giác sởn hết da gà da cóc, tiếp đó là các loại lễ nghi. Lễ pháp mà Thúc Tôn Thông định ra giản lược rất nhiều so với cổ lễ, đồng thời cũng nhìn ra được bóng dáng hôn lễ sau này, như bái tế, kính rượu, v ..v..v..

Lưu Bang tự mình mời rượu Lưu Doanh, lệnh hắn đón dâu, Lưu Doanh phụng mệnh đi nghênh đón, mang theo chim nhạn .... Đợi khi Lưu Doanh quay về thì do hắn đánh xe chở thê tử, hai người xuống xe, Lưu Doanh vái thê tử, mời nàng cùng bước qua đại môn, lại cùng Lưu Doanh ngồi cùng một bàn, ăn các loại thịt gia súc trên bàn, lại mỗi bên cầm một cái gáo rượu đưa nhau uống, quỳ bái phụ mẫu, rồi quỳ bái các khách khứa.

Sau đó các khách khứa mới có thể ngồi ở chỗ mình, bày các loại đồ ăn uống, mọi người rốt cuộc không còn nghiêm mặt nữa, cười lớn, uống rượu. Khi nhạc được chơi, mọi người có thể xuống sân khiêu vũ, làm gì thì làm.

Nghe tiếng nhạc, Lưu Bang không nhịn được nữa, mấy lần muốn đứng dậy múa, Lữ hậu lần nào cũng kéo ông ta xuống, người làm phụ mẫu phải giữ uy nghiêm, không thể tùy ý như khách khứa.


Lưu Bang đành chịu, rung chân liên tục, nhìn thấy Lưu Trường nhảy rất hăng, cứ xoay vòng tròn quanh nhị ca nó, ông ta lại nhìn Lữ hậu, mắt toàn vẻ cầu xin.

Đại hôn thái tử diễn ra thuận lợi.

…… ………..

"Trọng phụ, huynh trưởng của quả nhân đại hôn, mọi người đều vui, vì sao trọng phụ không tới? Hôn lễ tuy vui vẻ, nhưng quả nhân bởi vì luôn nghĩ tới bách tính nước Đường, cho nên luôn buồn bã, chẳng có chút hứng trí nào. Nếu trọng phụ có thể tới nước Đường, vậy quả nhân không cần ưu sầu như thế nữa ...".

Lưu Trường chăm chú viết thư, bây giờ nó hoàn toàn coi viết thư như viết nhật ký, ghi lại hành vi mỗi ngày, phong thư này nối tiếp phong thư kia, thư không ngừng bay tới đất Lưu. Cũng không biết Lưu hầu có cảm động không?

Khi nó bảo Loan Bố đi gửi thư, cười vui vẻ về Tiêu Phòng Điện, trong điện không phải chỉ có một mình a mẫu.

Lữ hậu trông có vẻ không vui cho lắm, bà lạnh lùng nhìn Tào Tham quỳ trước mặt.

"Tào tướng giờ là họ hàng hoàng thất, đã là thân thích gần, vậy có vài lời ta không sợ ông hiểu lầm ... Tào tướng vì sao lại hà khắc với Lữ thị ta như thế?"

Tào Tham trông có vẻ rất nghiêm túc:" Đây không phải lỗi của thần, mà là con cháu Lữ thị phạm pháp. Phàm là người làm trái pháp luật, bất kể là ai, thần cũng không bỏ qua."

"Sản là con của huynh trưởng ta, phụ thân nó vì quốc gia mà chết, ngài không nên bắt nó."

Nghe đoạn đối thoại này, Lưu Trường bất giác rụt cổ lại, hết sức cẩn thận đi vào phòng trong.

"Nếu là hoàng hậu hạ lệnh thần thả Lữ Sản, thần tất nhiên không dám trái lệnh. Nhưng thân là con của Chu Lữ hầu, hành vi của hắn đã làm nhục tới danh vọng của phụ thân. Thân là thân thích của hoàng hậu, hắn làm mất thể diện của hoàng hậu, thân là quý trụ, nhưng lại không tuân thủ Hán luật, vậy làm sao trị được thiên hạ? Xin hoàng hậu tăng cường quản giáo."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất