Chương 175: Đường vương bận trăm công nghìn việc!
Nghe người Hồ kể khổ, Lưu Trường trầm ngâm chốc lát giọng đồng cảm:" Đúng là thế, trước đó không lâu Mạo Đốn còn muốn xâm nhập Đại Đường ta, bị tướng quốc đánh lui! Quả nhân nay còn nhỏ, không thể tự mình cầm quân, nếu không nhất định sẽ bắt sống Mạo Đốn, diệt trừ mối họa này. Trả sự thanh bình lại cho các ngươi!"
Người Hồ ngơ ngác nhìn nó:" Đại vương vì sao lại muốn bảo vệ người Nguyệt Thị bọn ta?"
Lưu Trường vỗ ngực :" Quả nhân xưa nay hiền minh, ghét nhất là cậy mạnh hiếp yếu! Tên Mạo Đốn đó quá lắm rồi, ta muốn thảo phạt hắn, không vì cái gì khác, chỉ vì đạo nghĩa trong thiên hạ! Quả nhân luôn đứng về phía chính nghĩa."
"Đại vương!!" Người Hồ vội đứng dậy, muốn bái lạy Lưu Trường:
"Ài, ngươi bái cái gì, chẳng lẽ không coi ta là bằng hữu à? Ta đãi ngươi như bằng hữu, ngươi lại không coi ta là bằng hữu!" Lưu Trường vờ giận:
Người Hồ kia vội lắc đầu:" Không phải, không phải, ta thân phận thấp kém, không dám làm bằng hữu với đại vương."
"Nói gì thế, Lưu Trường ta kết giao bằng hữu chưa bao giờ xem thân phận đối phương ... chỉ xem có hợp tâm ý hay không, nếu không vừa ý, dù có là thừa tướng một nước, cũng tuyệt đối không kết giao."
"Người đâu, rót nước!"
Lưu Trường hô to rồi thở dài:" A phụ qua đời, chỉ có thể lấy nước thay thế, ngươi đừng để bụng."
"Sao có thể như thế?" Người Hồ ngửa cổ, uống cạn bát nước:
"Ha ha ha, hảo huynh đệ, ngươi không cần nói nữa, ngươi muốn sắt chứ gì? Không cần bán ngựa nữa, ta đem lương thực, sắt tặng cho ngươi, ngươi dùng ngựa mà chở về là được."
"Không được! Đại vương đối xử với ta như thế, lần này ta đem toàn bộ ngựa tặng cho đại vương!"
"Không được!"
"Xin đại vương tiếp nhận, chẳng lẽ đại vương coi thường người bằng hữu này?"
Thấy người Hồ kia sắp bị đại vương nhà mình lừa mất rồi, Loan Bố rốt cuộc cũng không nhịn nổi, thừa cơ hội kéo Lưu Trường qua một bên, hết nước hết cái nói:" Đại vương, Nguyệt Thị có thể làm minh hữu của Đại Hán, nay Đại Hán thiếu nhất là chiến mã, hai bên có thể hợp tác, thậm chí có thể cùng giáp kích Hung Nô ... Đại vương không nên ác thế, Nguyệt Thị bị Hung Nô chèn ép, thiếu lương thực, thiếu vũ khí, người ta trải muôn ngàn gian khổ mới đem được tuấn mã tới, đại vương lấy không của họ ... Được ít mà mất nhiều đấy."
"Quả nhân tự có tính toán!" Lưu Trường nháy mắt, bảo Loan Bố yên tâm:
Tiếp theo đó Lưu Trường dẫn người Hồ đó đi khắp nơi, dẫn hắn đi xem Trường An, cứ chọn những nơi phồn hoa nhất để hắn xem. Quan hệ hai người tất nhiên cũng vì thế mà thêm thân mật, tới khi người Hồ chuẩn bị đi, Lưu Trường mới dẫn hắn về giáo trường.
"Hảo huynh đệ, ta biết tâm ý của ngươi, nhưng đây là buôn bán, không phải là tình nghĩa riêng của chúng ta, đây là chuyện giữa Nguyệt Thị và Đại Đường."
"Ta đã hiểu được tình huống của Nguyệt Thị các ngươi, các ngươi quanh năm bị Hung Nô chèn ép, đó là điều khiến ta chướng mắt nhất ... Huynh đệ, ta biết ngươi tới bán ngựa không phải vì bản thân, mà là vì bộ lạc. Bất kể thế nào ta cũng không để các ngươi tiếp tục chịu khổ, thế này đi, tuấn mã lần này ta có thể dùng số vật tư gấp đôi để mua!"
Người Hồ kia đang định nói, Lưu Trường ngăn lại:" Nghe ta nói đã, không phải ta không coi ngươi là bằng hữu, mà là vì bách tính Nguyệt Thị! Ngươi sau khi trở về nói với vương của các ngươi, Đại Đường sẵn lòng giúp đỡ Nguyệt Thị, nếu các ngươi cần vật tư, cứ tới Đại Đường, muốn cái gì có cái nấy! Ta có thể chuyên môn thiết lập một cái thành ở Thượng Quận, các ngươi có thể tới đó giao dịch!"
"Còn nữa, nếu Hung Nô tấn công, các ngươi có thể tạm thời tránh né ở Thượng Quận, Đại Đường ta sẽ bảo hộ các ngươi.
Những lời của Lưu Trường làm người Hồ cảm động suýt khóc.
Khi rời đi, người Hồ bái biệt mãi, không phải là hắn về Nguyệt Thị, mà là đem thư tín của Lưu Trường, tới Thái Nguyên của Đại Đường, Trương tướng sẽ giao dịch với họ.
Lưu Trường vẫy tay, xe xa nhìn người Hồ dẫn ngựa đi mất.
Sắc mặt Lưu Trường có hơi cổ quái, đầu cúi xuống.
Loan Bố hồ nghi hỏi:" Đại vương, có điều gì không ổn sao?"
"Ài cũng không phải là chuyện gì to tát, mấy ngày qua ta chỉ để ý kết giao hảo huynh đệ, nhưng quên hỏi tên hắn là gì rồi ... Ngươi nói xem, nếu bây giờ ta hỏi tên hắn thì có xấu hổ lắm không?"
Loan Bố ngã ngửa :" Đại vương mấy ngày qua và người Hồ đó thân như huynh đệ, nhưng mà ngay cả tên người ta cũng không biết à?"
"Khụ quả nhân kết giao bằng lòng thành, liên quan gì tới cái tên?"
…………… ……………
Khi Lưu Trường tới tòa phủ đệ của thượng phương ở bên sông kia, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi.
"Cầm thú vô quân vô phụ, đại vương không cần các ngươi, các ngươi lại cứ ở lỳ nơi này, vì sao các ngươi không tự sát đi.
"Bọn ta không đi là vì không muốn làm hại người vô tội, các ngươi có cốt khí, vì sao bị đại vương bắt tới đây lại thật thà làm việc, sao không đi tự sát đi."
"Mặc Tử là thứ bị vứt bỏ của Nho gia, không xứng xưng thánh, đám người các ngươi là thứ vứt bỏ của thứ vứt bỏ, không xứng làm người."
Lưu Trường đi vào phủ đệ, Tần Mặc đang chuyên tâm làm việc, cầm bản thiết kế gần đây Lưu Trường giao cho bọn họ, chế tác xe đạp ... Đúng, chính là xe đạp, vì thiếu ngựa, Lưu Trường nghĩ tới liệu có thể cải tiến công cụ giao thông hiện nay. Đầu tiên nó thử đổi xe ngựa hai bánh thành xe ngựa lớn bốn bánh, sau đó nghĩ tới xe đạp.
Xe đạp tuy không thể dùng trên chiến trường, nhưng dùng để đi đường cũng không tệ, hơn nữa phương thức chế tạo cũng không khó lắm, chắc là đám này làm được, dù sao Lưu Trường chỉ cung cấp bản vẽ, cái khác nó không quản.
Tần Mặc đang chăm chỉ chế tác, chỉ có đám Nho gia và Sở Mặc cãi nhau rất hăng, mấy người trong số bọn họ mặt mũi thâm tím, xem ra giảng đạo lý bằng miệng không thông nên tìm cách khác. Đám Nho gia đối diện với Mặc hiệp cũng chẳng kém cạnh, ăn miếng trả miếng.
"Cãi nhau cái gì, còn không mau làm việc?"
Lưu Trường lớn tiếng quát, hai bên mới ngừng tranh cãi, vội vàng chạy tới bên Tần Mặc, giúp đỡ hỗ trợ.
Tần Mặc lại dừng tay, tới bái kiến Đường vương.
Lưu Trường cười bảo bọn họ tiếp tục làm việc rồi quát:" Hôm nay mà làm không ra thì không được ăn cơm! Trừ Tần Mặc ra!"
"Đám người các ngươi cả ngày từ sáng tới tôi, chỉ biết nói mồm, không kẻ nào có bản lĩnh. Nhìn Tần Mặc đi, các ngươi có biết người ta làm ra thủy xa giúp bao nhiêu bách tính được lợi không? Người làm việc ích lợi thực sự mới xứng danh đệ tử bách gia, các ngươi thì sao? Các ngươi xứng đứng cùng Tần Mặc không?"
Nghe được câu này, Nho gia và Sở Mặc thẹn đỏ mặt, phẫn nộ chất vấn :" Đại vương hà cớ bên trọng bên khinh, nếu không có bọn tại hạ, Tần Mặc chắc gì làm ra được."
"Cái gì? Không phục à? Không phục thì cút xéo, quả nhân không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, hoặc chứng minh cho quả nhân thấy bản thân không chỉ biết nói xuông, hoặc thừa nhận bản thân không xứng đứng cùng hàng ngũ với Tần Mặc, mang đồ rồi xéo!"
Nho gia và Sở Mặc tiếp tục làm việc, nhưng ánh mắt bọn chúng nhìn Tần Mặc cực kỳ bất thiện.
"Cái đám ưng khuyển này." Trần Đào mắng:
Nho gia ở bên gật đầu:" Bọn chúng còn không bằng các ngươi, chẳng có tí khí tiết nào."
Lưu Trường cười vui vẻ đứng ăn quả xem cãi nhau, mặt đầy hưởng thụ.
Quả nhân đúng là bận trăm công nghìn việc, bình thường vừa phải mưu lợi cho bách tính nước Đường, lại còn phải tới giám sát đám lười biếng này, thực sự quá vất vả, phải mau ăn vài quả dưa an ủi bản thân thôi.