Chương 176: Đối đầu quần thần!
Lưu Trường vừa về mới về tới hoàng cung thì đám cận thị quen thuộc lại lần nữa bao vây quanh nó.
Lưu Trường chán ngán nhìn bọn họ:" Lần này là vì cái gì, có phải Quán hầu phát hiện ra ông ấy mất cung hay không?"
"Không phải ạ."
"Thế Hạ Hầu tướng quân tới cáo trạng à?"
"Không phải ạ."
"Vũ Dương hầu? .... Cũng không phải sao, vậy ta đâu phạm vào tội gì? Xảy ra chuyện gì thế, không phải lại có người bị giết rồi chứ?"
Đám cận thị lắc đầu, dẫn Lưu Trường đi tới Tuyên Thất Điện, trên đường đi Lưu Trường nghĩ lại thật kỹ càng xem rốt cuộc mình còn làm chuyện gì. Cơ mà chuyện nó làm quá nhiều, thực sự không sao đoán ra được huynh trưởng vì sao phái người mời mình. A phụ không còn nữa, nhưng sự căm hận của Lưu Trường với Tuyên Thất Điện còn chưa kết thúc. Lưu Doanh nhiễm phải thói xấu, hơi một chút là kéo Lưu Trường tới Tuyên Thất Điện để đánh.
Thực ra Lưu Doanh đánh rất nhẹ, Lưu Trường không hề sợ bị hắn đánh, chỉ sợ hắn giảng giải đạo lý, Lưu Doanh đánh xong còn dùng mấy canh giờ nói lý lẽ cho Lưu Trường nghe. Lưu Trường không chịu nổi món này, chẳng bằng a phụ, a phụ đánh xong là xong luôn, nào như Lưu Doanh, lải nhải mãi không dứt.
Đương nhiên, nay Lưu Trường đã lớn, cách đó không lâu vừa mới qua đại thọ mười tuổi, chiều cao càng tăng mạnh, sắp cao bằng Lữ hậu, Lưu Doanh không tiện đánh mông nó nữa, thông thường chỉ đánh tay. Chỉ có Lữ hậu kiên trì không biết mỏi mệt đánh mông Lưu Trường, Lưu Trường cũng từng kháng nghị: Con lớn thế này rồi, vì sao còn đánh mông?
Lữ hậu mắng: Đừng nói con chỉ mười tuổi, dù là hai mươi ba mươi, ta muốn đánh vẫn cứ đánh!
Lưu Trường rụt cổ, đành phải chấp nhận số mệnh, quả nhân là hiền vương, không so đo với hạng nữ lưu.
Trong Tuyên Thất Điện không phải chỉ có một mình Lưu Doanh, trang trí vẫn như thế, chư vị đại thần ngồi hai bên Lưu Doanh, tập trung tinh thần nhìn nó. Lưu Trường đi vào, kệ lễ nghi thoải mái chào một tiếng:" Nhị ca!"
Thúc Tôn Thông khẽ cau mày, nhắc :" Đại vương phải xưng là bệ hạ."
Lưu Trường khinh khỉnh nhìn ông ta:" Trước kia lúc a phụ ta còn, ta chỉ gọi là a phụ, sao khi đó không thấy ngươi khuyên gián."
Thúc Tôn Thông tức thì tịt luôn.
Lưu Doanh hoàn toàn không để ý tới cách xưng hô của Lưu Trường, nay mấy đứa đệ đệ đều gọi hắn là bệ hạ, ngay cả đại tỷ cũng như thế, chỉ mỗi đứa đệ đệ này vẫn như trước, hắn rất vui vẻ.
"Trường đệ, trẫm nghe nói có Hồ thương tới bán ngựa, nhưng bị đệ đưa tới nước Đường rồi, chuyện này có thật không?"
"Quả nhân chưa bao giờ thấy Hồ thương nào hết."
"À, vậy thì hết chuyện rồi, đệ về đi."
"Vâng!"
Lưu Trường xoay người định đi, Tào Tham mặt đen xì xì run run đứng dậy, kêu lớn:" Chậm đã, thời gian trước tướng sĩ thủ thành tận mắt nhìn thấy Đường vương đưa những Hồ thương kia tới nước Đường, sao nay lại không dám thừa nhận."
"À, Tào tướng nói tới những hảo hữu của ta à, ta bảo hắn tới Thái Nguyên rồi, sao nào?"
Tào Tham phẫn nộ rống lên:" Đại Hán thiếu ngựa, bắc quân càng thiếu, phàm có Hồ thương tới, phải do bắc quân chọn trước, sau đó mới tới các chư hầu thu mua. Nay Đường vương lại chiếm hết tất cả chiến mã cho mình, thiên hạ nào có đạo lý nào như thế?"
"Tào tặc! Ta có làm như thế thì ngươi cũng làm gì được? Ngươi cần chiến mã để làm gì, dùng cho bắc quân trang trí mặt tiền à? Nước Đường đối diện trực tiếp với Hung Nô, ta cần chiến mã làm gì? Còn không phải để các ngươi có thể ngồi đây nói nhảm? Nếu nước Đường bị công phá, bắc quân làm được gì? Không có Trường Thành phòng thủ, bảo bắc quân dẫn các ngươi chạy tới phương nam sao?
Lưu Trường không chút thua kém, đùng đùng nổi giận, giọng cực lớn, Tào Tham càng giận.
"Cho dù nước Đường có chuyện, cũng phải thông báo với quần thần trước."
Lưu Trường chỉ ngay Trần Bình:" Ta thông báo rồi, ta sớm báo cho trọng phụ, trọng phụ bảo ta đưa tới nước Đường là được."
Trần Bình mặt co giật:" Thần khi nào ..."
"Đúng, trọng phụ, ta không để trọng phụ phải chịu trách nhiệm chuyện này, không liên quan tới trọng phụ ta, do ta tự quyết! Ngươi định làm gì ta?"
Thấy Lưu Trường cơ hồ muốn đánh nhau với quần thần rồi, Lưu Doanh vội nhận lỗi về mình:" Trường đệ, bỏ đi, bỏ đi ... Trần hầu đã nói với trẫm chuyện này, tại trẫm quên."
Thế nhưng Lưu Trường lại không chịu bỏ qua như thế, nó ngồi luôn xuống đất, lớn tiếng la hét:" Nước Đường ta khổ biết nhường nào, dân sống không yên, vì kháng cự Hung Nô, các ngươi có biết quả nhân vất vả thế nào không? Hả? Lần này ta thậm chí bỏ ra vật tư gấp bốn lần mua số chiến mã đó, nước Đường ta vốn nghèo, trao đổi như thế không biết có bao nhiêu bách tính phải chết đói."
"Bách tính Đại Đường ơi, quả nhân có lỗi với các ngươi."
Lưu Trường khóc to:" Vì bảo vệ cho triều đường, ta dùng hết thảy vật tư nước Đường đổi chiến mã, nay không ngờ lại còn bị sỉ nhục như thế, bách tính Đại Đường sao mà lại khổ thế!"
Thấy Lưu Trường khóc lóc thảm thiết, Lưu Doanh không đành lòng, nhìn sang Tào Tham:" Tào tướng .... Hay là ..."
Tào Tham mặt tối đen, ông ta sao không hiểu ý thiên tử, nghiến răng nói:" Bệ hạ chớ để bị thằng nhãi này che mắt, nước Đường giàu có hơn triều đình nhiều. Lão Trương Thương đó cũng là thứ mặt dày vô sỉ, mượn vật tư triều đường chưa bao giờ biết trả ... Triều đình mấy lần thúc giục đòi lương thực, ông ta vờ vịt gọi một đám người già tới khóc lóc, làm quan lại của chúng ta sợ chạy mất."
"Thần chưa bao giờ thấy loại quốc tướng như thế, keo kiệt tận cùng, chất đống lương thực mười mấy kho lương lại còn ăn xin triều đình."
"Rắm thối!" Lưu Trường mắng:" Sư phụ ta là đích truyền của Tuân Tử, ngươi nói thế, phải chăng là coi thường Tuân Tử? Ngươi dám nói Tuân Tử vô sỉ à?"
Thấy Lưu Trường mở mồm ra là chụp cho mình một cái mũ to tướng, Tào Tham nhìn nó xem thường:" Tuân Tử thì ai không tôn kính, nhưng đệ tử của ông ta thì làm người ta ghét bỏ."
Mặc dù cuối cùng Lưu Trường không thể khiến triều đình phải thanh toán số vật tư này, nhưng quần thần đã không muốn liên quan tới nó nữa. Tào Tham càng như thế, cho một cước vào mông, bảo nó xéo, Lưu Trường chẳng để bụng, xoa mông rời Tuyên Thất Điện.
Sau khi nó đi, Tào Tham nói:" Nước Đường gần với Nguyệt Thị, càng đối diện trực tiếp với Hung Nô, thần thấy có thể chia quận Bắc Địa làm hai, đem nửa trên chia cho nước Đường, để nước Đường càng dễ tiếp xúc với Nguyệt Thị. Đại Hán cần có minh hữu ở tái ngoại, nước Đường càng cần."
Chu Bột lắc đầu:" Nước Đường quá cường thịnh, không thể như thế được."
"Không, hiện mà nói, nước Đường càng cường đại càng tốt, Đại Hán vẫn chưa phải là đối thủ của Hung Nô, nước Đường phải gánh toàn bộ áp lực. Lão già Trương Thương tuy vô sỉ, nhưng quản lý nước Đường không tệ, lại còn đánh lui mấy đợt cướp bóc của Hung Nô. Nay Hung Nô không giằng co với nước Yên nữa, Mạo Đốn cũng đã chú ý tới nước Đường rồi. Mạo Đốn là người ta tầm nhìn xa trông rộng, hắn tuyệt đối sẽ không để mặc cho nước Đường yên tâm phát triển. Nước Đường ba mặt giáp Hung Nô, nhưng nhìn ngược lại há chẳng phải cũng như con dao đâm vào hông Hung Nô ... Hắn nhất định sẽ ra tay."
Lưu Doanh kinh ngạc nhìn Tào Tham:" Trẫm cứ tưởng thừa tướng rất ghét Đường vương chứ?"
"Thần rất ghét Đường vương, có điều trong số các chư hầu vương Đại Hán hiện nay, duy chỉ có Đường vương có thể chống cự Hung Nô ... Nó không chỉ có năng lực đó, mà còn có cả lá gan đó. Huống hồ Đường vương tuy ngang ngược, nhưng lại vô cùng thân cận với bệ hạ, không cần lo nước Đường lớn mạnh .... Chỉ là ..."
"Chỉ là làm sao?"
"Chỉ sợ bọn thần trăm tuổi, nước Đường sẽ thành đại họa của triều đình."
Câu nói này của Tào Tham làm sắc mặt của quần thần biến đổi, mọi người đều là người hiểu chuyện, tất nhiên có thể nhìn ra ẩn họa tới từ các chư hầu. Nay Lưu Trường trung thành, nhưng nhi tử, tôn tử nó thì sao? Có điều không một ai dám nhắc tới, loại chuyện này nói không khéo thành ly gián huynh đệ. Nếu thực sự bởi thế mà xảy ra loạn, người đề xuất ra chắc chắn biến thành dê thế tội của thiên tử, tuy nói nay thiên tử nhân từ, nhưng xung quanh thiên tử có đại thần không nhân tử.
Sắc mặt Lưu Doanh cũng trở nên khó coi, quần thần cúi đầu, chỉ có Tào Tham là không hề sợ hãi :" Có điều nay Hung Nô thế lớn, Mạo Đốn mới thực sự là đại họa, trước khi chưa có thực lực áp chế thứ đại họa này, những chuyện khác đều có thể không cần nghĩ tới."
................. .....................