Chương 185: Qua cầu rút ván.
Trong Tuyên Thất Điện, Lưu Doanh há hốc mồm nhìn đám Chu Bột:" Trẫm để bắc quân xuất chinh khi nào?"
Khi quần thần trố mắt nhìn nhau thì Lữ hậu dắt Lưu Trường đi vào.
"Trận này phải đánh."
Lữ hậu vừa lên tiếng như thế, chư tướng mừng rỡ, Lưu Doanh sững sờ nhìn bọn họ:" Nhưng bắc quân xuất chinh, cần rất nhiều vật tư ..."
"Toàn bộ sẽ do nước Đường gánh vác."
Lưu Trường nói xong ngồi giữa quần thần, nghiêm mặt nói:" Quả nhân đã chuẩn bị vẹn toàn, Nguyệt Thị ở tái ngoại, quen thuộc địa hình, nhiều lần đánh bại Hung Nô, quả nhân đã phái người liên lạc. Vật tư các nước Hàn Lương sẽ mau chóng vận chuyển tới nước Triệu, Tiêu tướng sẽ tới nước Triệu, phụ trách hậu cần."
"Quả nhân cũng đã viết thư cho Trương tướng, thái ý dẫn bắc quân tới nước Đường chỉ cần lo chuyện tác chiến là đủ, các chuyện khác sẽ có Trương tướng an bài thỏa đáng."
Nghe Lưu Trường nói năng đĩnh đạc, mọi người nhìn nó không kìm được gật đầu, xem ra phải nhìn Đường vương bằng con mắt khác rồi.
Lưu Trường thấy đã tới lúc, lớn tiếng nói:" Thái úy, quả nhân cùng ngài xuất chinh."
"Không được!"
"Không được!"
"Không được!"
Lữ hậu, Lưu Doanh, Chu Bột đồng thanh nói.
Lưu Trường ngớ ra, nó cứ đinh ninh thế nào mình cũng được ra trận:" Chiến sự lần này do quả nhân phụ trách, quả nhân mà không đi thì còn thành thể thống gì?"
"Đại vương tuổi nhỏ, chiến sự đã xác định, cứ giao bọn thần là được."
Lưu Trường nhảy dựng lên:" Giỏi cho Chu Bột, quả nhân vì chuyện này mà bôn ba khắp nơi, cuối cùng để ngươi hái quả à? Lần này quả nhân nhất định sẽ xuất chinh, không ai có thể ngăn cản được ta ..."
Lữ hậu thong thả nói:" Người đâu."
Tức thì có bốn năm giáo sĩ xông tới, bế Lưu Trường rời khỏi Tuyên Thất Điện, Lưu Trường không ngừng vùng vẫy chửi bới:" Các ngươi qua cầu rút ván, qua cầu rút ván! Mượn cối xay giết lừa! Buông ta ra, quả nhân phải đi đánh trận! Buông ta ra, quả nhân phải nấu các ngươi."
Giọng Lưu Trường mỗi lúc một nhỏ tới khi không nghe thấy nữa.
Lữ hậu bấy giờ mới nói với Chu Bột:" Chiến dịch lần này sẽ dùng chiến lược của Hoài Âm hầu."
Mọi người cùng gật đầu, ai cũng hiểu điều này có nghĩa là gì, rốt cuộc cũng phải dùng tới thứ vũ khí giết người đó, các tướng lĩnh không nói nhiều ở vấn đề Hoài Âm hầu, Chu Bột hơi bắn khoăn:" Vậy chuyện ở nước Đường ..."
"Do ta phụ trách." Lữ hậu đứng lên :" Toàn quân nghe điều lệnh của ta, các nước nghe chiếu lệnh của ta."
"Vâng!"
Chư tướng đồng loạt hành lễ với Lữ hậu, người thống soái đại cục từ Đường vương thành Lữ hậu, mọi người yên tâm hơn nhiều.
Từ đó Lưu Trường bị giam trong Tiêu Phòng Điện, có sáu bảy giám sĩ theo dõi nó, nó chỉ có thể dùng thư tín tìm hiểu tình hình các nơi. Chiến sự hoàn toàn nắm trong tay Lữ hậu, Lữ hậu tuy không hiểu chiến sự, nhưng bà hiểu dùng người, biết đặt người vào chỗ thích hợp nhất với họ, bắt đầu trù tính chiến dịch với Hung Nô.
Sau khi Lưu Bang qua đời, lần nữa có người đứng lên liên hợp chư tướng, thành cỗ lực lượng lớn.
Từng có một người kết thúc sự hỗn loạn ở Trung Nguyên, thực hiện đại nhất thống, người đó tên là Doanh Chính.
Sau Doanh Chính, lại có một người kết thúc hỗn chiến trên thảo nguyên, thi hành đại liên hợp toàn bộ lạc, người đó tên là Mạo Đốn.
Ngoài Trường Thành Nhạn Môn chính là doanh trại của Mạo Đốn, Mạo Đốn sai binh sĩ ngụy trang thành mục dân, phân bố ở các phương hướng ngoài Trường Thành. Dù sao thì người bình thường cũng chẳng thể nhìn ra được sự khác biệt giữa mục dân và kỵ binh Hung Nô, khi người Hung Nô tác chiến thích dẫn theo đàn dê, có thể giết mổ bất kỳ lúc nào.
Ở vị trí trung quân, chính là đại trướng của Mạo Đốn.
Vóc dáng của Mạo Đốn không cao, đội mũ nỉ hình đầu sói, mặc giáp, ngồi dang chân, ngả người ở trên giường. Là thủ lĩnh người man, Mạo Đốn không giống với những tên khác, quần áo của hắn sạch sẽ, trên người cũng thế, nói cười với mấy mưu thần bên cạnh.
Trong mưu thần của hắn có người Hung Nô, có người Hán, người Đinh Linh, thậm chí còn có người Ô Tôn, Nguyệt Thị.
Mà khi Mạo Đốn giao lưu với bọn họ, trong lời nói còn thường xen lẫn ngôn ngữ của họ, Mạo Đốn hiểu rất nhiều ngôn ngữ. Thậm chí hắn còn có thể tự mình viết thư cho Lữ hậu, hắn có thể xem như người có văn hóa trong số đám người man. Chỉ là, chỉ khi nào đối xử với mưu thần, hắn mới để mình giống người có văn hóa, còn đối xử tới đám tướng lĩnh, hắn còn dã man hơn.
Được biết sứ giả trở về, Mạo Đốn vô cùng vui vẻ, vội cho sứ giả vào.
Sứ giả nghênh ngang đi vào lều, bái kiến Mạo Đốn, Mạo Đốn ưỡn cái bụng to, cười nói:" Vậy mà ngươi còn sống trở về đấy."
Sứ giả không ngạc nhiên :" Người Hán hèn nhát, không dám giết thuộc hạ, thuộc hạ sống sót trở về."
Mạo Đốn lắc đầu:" Thật tiếc ... Nữ nhân đó không đơn giản, thế mà cũng có thể nhịn được, xem ra trong thời gian ngắn không có cơ hội rồi. Có gặp tên tiểu hoàng đế không?"
"Không gặp được, nghe nói hắn rất phẫn nộ."
"Ồ xem ra hắn chẳng có quyền lực gì."
Mạo Đốn lại hỏi tới tình hình nội bộ của triều Hán, sứ giả đang nói chợt nhớ ra cái gì, vội vàng lấy một phong thư ra, nói:" Xanh lê cô đồ (thiên tử), khi thuộc hạ rời đi, có hai người Hán tìm tới thuộc hạ, đưa phong thư này cho thuộc hạ, nói là Đường vương của Hán viết thư cho ngài."
"Đương vương à?" Nói tới nước Đường, hai mắt Mạo Đốn nheo lại, nước Đường sau khi thành lập liền thành kẻ địch chủ yếu nhất của Hung Nô, nước Đường không giống nước Yên, bọn chúng thậm chí còn dám rời Trường Thành cướp gia súc của Hung Nô. Phép khích tướng của Mạo Đốn kỳ thực là muốn làm suy yếu nước Đường.
"Đưa cho ta."
Mạo Đốn nhận lấy thư, cười nói:" Nghe bảo Đường vương chỉ là đứa nhóc con, xem ra đứa nhóc này ...." Mạo Đốn vừa cúi đầu xem thư liền không nói được nữa, sắc mặt càng lúc càng tệ, mặt đen xì, ngực nhấp nhô, mắt bốc lên lửa giận, thình lình ném thư xuống đất:" Ta thế nào cũng phải giết thứ chó má này!"
"Người đâu!!"
Người trẻ tuổi đứng bên cạnh Mạo Đốn tò mò nhận lấy thư, tuy hắn ăn mặc kiểu man di, nhưng hành vi cử chỉ lại nho nhã, cầm thư xem chăm chú.
"Mạo Đốn, chơi mẹ ngươi, chơi cha ngươi, chơi cả nhà mày! Chơi nữ nhi ngươi, chơi nhi tử ngươi! Còn nữa quả nhân còn muốn chơi ngươi! Tắm rửa sạch sẽ đợi quả nhân, quả nhân đi chơi ngươi ... Đường vương Trường!"
"A phụ ... Phép khích tướng của người đổi về một phép khích tướng khác."
Người trẻ tuổi lên tiếng là Kê Chúc, là nhi tử của Mạo Đốn, đồng thời cũng đã xác định là người kế thừa. Hắn còn trẻ nhưng rất được các đại nhân bộ lạc tôn kính, văn võ song toàn. Khác với Mạo Đốn, người trẻ tuổi này đối đãi với các bộ lạc ôn hòa hơn, đồng thời cũng rất vũ dũng, từng dẫn đầu tấn công Ô Tôn, lập được đại công, là một người kế giỏi giang.
Trên lịch sử, người này sau khi kế thừa Mạo Đốn được gọi là Lão Thượng thiền vu, thời kỳ Lão Thượng thiền vu là thời kỳ đỉnh cao nhất của Hung Nô trên lịch sử. Họa trong được dẹp, địch ngoài lùi bước. Lão Thượng thiền vu luôn được lấy ra so với Mạo Đốn, hai phụ tử đều là người hùng tài đại lược.
Mạo Đốn hung dữ trừng mắt với Kê Chúc, phẫn nộ thở hồn hển, từ khi quật khởi, hắn chưa từng bị xỉ nhục như thế này.
Cho dù là trước kia thư tín qua lại với triều Hán, đối phương có mắng thì chẳng qua chỉ là mấy câu "tặc tù vô đạo", "man di vô lễ". Mạo Đốn là người có văn hóa, dù viết thư cho Lữ hậu cũng không nói muốn chơi bà ta, chỉ dùng từ mập mờ. Mạo Đốn làm sao có thể ngờ được, tên Đường vương kia lại man mọi như thế, vô lễ như thế, mình lấy thân phận người văn hóa đối xử với Đại Hán, nó lại dám đối xử như thế với mình.
Kê Chúc lại nói:" A phụ, lui binh thôi, bọn chúng căn bản không bị khích, con thấy thằng nhóc này còn có ý đồ dụ chúng ta đánh nước Đường, phục kích chúng ta."
"Hiện còn chưa tới lượt ngươi ta lệnh, đợi vài năm, ta chết đã." Mạo Đốn phẫn nộ rống lên:
Đối diện với a phụ cường thế, Kê Chúc cúi đầu không nói nữa.
"À, nó muốn dụ ta đánh nước Đường, muốn phục kích bọn ta à ... Được bọn ta để cho chúng phục kích, ta muốn xem xem, rốt cuộc là ai chơi ai."
"A phụ, ý người là?"
"Ngươi ở lại đây, vờ đánh nước Đường, nếu bọn chúng muốn phục kích, chắc chắn phải triệu tập quân đội tới nước Đường. Vừa vặn, nhân cơ hội đó ta đi bắt tên Yên vương, chơi hắn trong vương cung!"
"A phụ, nếu nước Yên cũng có quân sĩ thì sao?"
"Vậy ngươi thực sự đánh nước Đường, dùng kéo chân chúng ... Nếu chúng chia binh hai đường, chúng ta hợp binh đánh Đại."
Mạo Đốn gọi mấy tướng lĩnh tới, lần lượt đưa cho họ những mệnh lệnh khác nhau, để họ chuẩn bị sẵn sàng. Kê Chúc không nói gì thêm, chỉ chăm chú nghe Mạo Đốn ra lệnh cho tướng lĩnh, học tập cách dùng binh.
"Đúng rồi, ta còn phải viết thư hồi âm cho thằng chó con kia! Lấy bút mực."
............. ............
Hiện mình đang bị covid, chất lượng truyện có thể bị ảnh hưởng, mọi người thông cảm.