Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 190: Lưu Trường đau đầu. (1)

Chương 190: Lưu Trường đau đầu. (1)

Còn Trường An thời khắc này chìm đắm trong niềm vui thắng lợi.


Chín năm sau Cao hoàng đế bại bởi Hung Nô, Đại Hán rốt cuộc chiến thắng cường địch, tuy chiến dịch lần này không hề làm Hung Nô tổn thương gân cốt, nhưng cũng có thu hoạch kha khá. Chu Bột chém đầu 6000, bắt được hơn 2000 chiến mã, Hạ Hầu Anh chém đầu hơn 600, không thu được chiến mã, Quán Anh chém đầu 5000. Thu hoạch hơn 30 chiến mã, toàn là loại già rồi, bị thương, không thể sinh sản.

Khi thám báo suốt dọc đường hô to đại thắng chạy vào Trường An, toàn bộ Trường An sôi trào.

Từ bách tính tới quan lại các cấp đều hô vang vạn tuế, uy vọng của Lưu Doanh thời khắc đó đạt tới đỉnh cao, Tào Tham suất lĩnh bách tính tới chúc mừng thiên tử. Lưu Doanh cưới không khép miệng lại được, hắn đi bái tế Cao hoàng đế, tuyên đọc đại thắng, sau khi xin chỉ thị Cao hoàng đế, lệnh toàn quốc tạm bỏ để tang, ăn mừng ba ngày.

Các đại thần bắt đầu bận rộn thống kê chiến công, Lưu Doanh bận tới không thể phân thân.

Bận rộn tới nửa đêm, Lưu Doanh cười vui vẻ đi tới Tiêu Phòng Điện, chợt hắn ngây ra, nụ cười trên mặt mau chóng biến mất, bi ai cúi đầu lau nước mắt.

Cận thị cả kinh, không hiểu chuyện gì, đứng im tại chỗ, rồi, hả? Sao trong Tiêu Phòng Điện lại có tiếng gào thét?

Rất lâu sau Lưu Doanh mới khôi phục tâm tình, tiếp tục đi, thấy cận thị hoang mang, hắn cười nói:" Trẫm không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới Cao hoàng đế."

Khi Lưu Doanh đi vào Tiêu Phòng điện thì "Lưu Bang đã ca hát xong", Lưu Trường nằm sấp trên giường rên rỉ.

"A mẫu, chúng ta đánh bại Hung Nô, đang là lúc cả thiên hạ chung vui, hổ con nhà chúng ta công lao rất lớn, sao a mẫu đánh đệ ấy."

Lữ hậu thở dốc:" Thằng nhãi này tối qua dẫn người vây đánh Đới hầu, Đới hầu thiếu chút nữa bị nó đánh chết. Nó còn cướp nữ nhi của Đới hầu."

Lưu Doanh cả kinh, tiếp đó phẫn nộ nhìn Lưu Trường:" Thằng nhãi này, Đới hầu là lão nhân từng hầu hạ đại phụ, tuổi gần 70, sao ngươi dám hạ độc thủ với ông ấy? Lại còn cướp dân nữ nữa, thằng nhãi này, hôm nay trẫm phải đánh chết ngươi!" Nói rồi nhận lấy gậy gỗ từ tay Lữ hậu:

Lưu Trường ngẩng đầu lên, chẳng hề sợ hãi:" Tên Thu Bành Tổ chó má đó, đệ đánh chết lão cũng đáng đời. Chúng ta toàn lực tác chiến với Hung Nô, khó khăn lắm mới được trận thắng, lão ta vô liêm sỉ nói tặng nữ nhân cho Hung Nô, hòa hoãn quan hệ hai bên, nói cái gì mà lấy lễ nghi giáo hóa, đánh trận không phải là vương đạo."

"Tối qua đệ dẫn người tới phủ lão, để lão giáo hóa bọn đệ, xem xem lão dùng lễ giáo hóa thế nào, lão ta không giáo hóa được, còn trách đệ ạ?"

"Còn về phần cưỡng chiếm dân nữ, nếu như lão tư nói tặng nữ nhân, vậy thì đêm nữ nhi nhà lão tặng trước đi, vậy mà lão không chịu."

"Thứ cẩu tặc đó, tối qua nếu không có giáp sĩ tuần tra tới, đệ thế nào cũng đưa lão và nữ nhi ném lên thảo nguyên, để lão thong thả giáo hóa."

Nghe nói vậy, Lưu Doanh hiểu ra, hắn bất lực buông gậy gỗ trong tay, mắng:" Thằng nhãi! Đới hầu chẳng qua là lo tác chiến lâu ngày, ảnh hưởng tới quốc lực, sao ngươi có thể ra tay với một lão nhân?"

"Lão nhân thì sao nào? A phụ dạy đệ, nếu lấy lễ đối đãi, đệ không ức hiếp người già yếu, nếu khi dễ đệ, đệ mặc lão ta bao tuổi. Hôm qua đệ đi tìm lão, vốn không định ra tay, chỉ chất vấn lão. Kết quả lão trợn mắt vểnh râu, mắng đệ xúi bẩy quân vương, không hiểu vương đạo, nói cái gì mà a phụ còn sống cũng phải nể mặt ba phần, có gan thì ra tay .... Thế là đệ tóm râu lão, kéo ra tiền viện, đánh cho một trận."

"Chính lão bảo đệ ra tay, Trường là người tốt thích làm việc giúp người, sao có thể chối từ."

"Thằng nhãi! Thằng nhãi!" Lưu Doanh mắng liền hai tiếng, nhưng không đánh nữa, hắn quay sang Lữ hậu:" A mẫu, đánh thì cũng đánh rồi ... Không nên nổi giận nữa, trẫm sẽ quản giáo nó cho tốt."

Lữ hậu lạnh lùng nói:" Ngươi không cần để ý tới nó, đại thần trong triều mâu thuẫn chủ hòa và chủ chiến ngày một lớn. Lần này chiến thắng, mâu thuẫn càng kịch liệt, trừ Trần Bình và Tào Tham ra, đại đa số đại thần đều không muốn tiếp tục giao chiến với Hung Nô. Bọn họ muốn kết giao hòa hiếu, đổi lấy thời gian phát triển ... Nhưng các tướng lĩnh qua thắng lợi này càng hiếu chiến, nóng lòng muốn có quân công."

"Ngươi phải hòa hoãn mâu thuẫn của họ, năm xưa a phụ ngươi còn, bọn họ không dám làm lớn chuyện ... Nhưng bây giờ không dễ nói. Đừng một mực chèn ép phái nghị hòa, ít nhất bên ngoài phải giữ công bằng, to ra ngươi không bênh vực bên nào, ngươi hiểu chưa?"

"Nhi thần ... Trẫm hiểu."

"Thiên hạ này, tất cả mọi người đều có thể ăn mừng, chỉ ngươi là không, về đi, nghĩ cho kỹ làm sao hòa hoãn thế cục trong nước."

"Vâng!"

Tiễn Lưu Doanh đi rồi Lữ hậu mới quay sang Lưu Trường:" Biết vì sao phải đánh con không?"

"Vì con đánh một lão già à?" Lưu Trường vẫn ấm ức lắm:

"Không phải, sau khi a phụ con qua đời, đại thần trong triều đa số lên mặt trưởng bối, mưu toan ức hiếp huynh trưởng con, ta đánh con là vì con làm việc không đủ triệt để."

"Con có biết hôm nay Thu Bành Tổ quỳ trước linh vị đại phụ con, gào khóc chỉ trích con bất hiếu, khiến mọi người hỏi han ... Đây là tội danh lớn, nếu con gánh tội bất hiếu, thì tương lai làm sao trị quốc?"

Lưu Trường trợn trừng mắt:" Lão thất phu, sao dám như thế, đợi mông con lành, nhất định đánh chết lão."

Nhưng Lưu Trường chợt thấy không đúng lắm, nó hồ nghi hỏi:" Vậy vì sao con không nghe thấy chuyện này, cũng không thấy ai bàn luận?"

Lữ hậu không trả lời, chỉ phất tay:" Được rồi, ta mệt rồi, con tìm người bôi thuốc đi."

"A mẫu, đừng đi, tối khuya thế này con tìm ai bôi thuốc? A mẫu ~~~~"

Lưu Trường vẫn tìm được nhân tuyển, Trương Ích Cường chậm rãi bôi thuốc cho Lưu Trường, mặt mày rất miễn cưỡng, tên thị trung này không hề muốn lắm.

"Ha ha ha, Trương quân, lần đại thắng này hoàn toàn là nhờ kế sách của ta, trước khi xuất binh ta đã định ra chiến lược, lệnh Chu Bột phục binh ở Đại, ngươi có biết vì sao không? Để ta kể cho ngươi nghe ..."

Trương Ích Cường nghe Lưu Trường bốc phét, nghiêm mặt không nói không rằng. Hắn không phải là Trương Bất Nghi, nghe một cái là ra ngay chiến lược của ai, không mắc lừa.

Lưu Trường bốc phét nửa ngày trời thấy Trương Ích Cường chẳng có phản ứng gì thì mất hứng, không bốc phét nữa, buồn chán hỏi:" Trong thành có chuyện gì vui không?"

"Không có chuyện gì, chỉ là vừa rồi gia nô của Đới hầu Thu Bành Tổ tới bẩm bảo, nói Đới hầu bệnh nặng không chữa được, đã qua đời."

Lưu Trường toàn thân hóa đá.

"Đại vương!"

"Đại vương, làm sao thế?"

"Ha ha .. Không sao cả, không sao ..." Lưu Trường lạnh lưng, a mẫu quả không biết nói chơi:

Tướng sĩ có công ở tiền tuyến còn chưa về mà sứ giả của Nguyệt Thị đã tới Trường An

Sứ giả tới Trường An, tất nhiên là bái kiến Đại Hán hoàng đế.

Hai bên nhắm vào Hung Nô đưa ra một loạt cái nhìn, sứ giả Nguyệt Thị vương phái ra chính là thúc thúc của mình, cực kỳ được tín nhiệm, hơn nữa còn từng đọc sách, có hiểu biết nhất định về Đại Hán, chỉ là người này không biết viết.

Tuy thế ở phương diện chính trị rất lão luyện.

Người này tới Trường An chỉ có một ý đồ, kết minh.

Nguyệt Thị bao năm qua đánh nhau với Hung Nô rất nhiều, chẳng thắng lần nào, mỗi lần đều bị Hung Nô đánh tan tác. Gia súc, nhân khẩu, đất đai của họ bị Hung Nô xâm lấn từng bước, vốn bọn họ có ý kết minh với Đại Hán, chỉ là thấy Đại Hán bề ngoài và Hung Nô không tệ, nên chưa từng phái người tới.

Nhưng lần này Đường vương phái người tới, biểu thị rõ Đại Hán muốn phản kích Hung Nô, Nguyệt Thị vương liền không ngồi yên được nữa, vội vàng phái người tới kết minh với Đại Hán, muốn đồng lòng đối phó cường địch.

Lưu Doanh rất hữu hảo tiếp đãi vị khách này, đại thần trong triều, dù là người muốn nghị hòa với Hung Nô, cũng thấy kết minh với Nguyệt Thị có lợi, vì Nguyệt Thị không thiếu ngựa.

Sau khi kết thúc hội đàm thân mật, sứ giả đề xuất muốn gặp Đường vương.

Lưu Doanh tất nhiên không từ chối, lập tức phái người mời Đường vương tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất