Chương 191: Lưu Trường đau đầu. (2)
Rất nhanh Lưu Trường đầu đội miện quan, thân mặc vương phục được giáp sĩ dẫn vào Tuyên Thất Điện, Lưu Trường trông có vẻ không vui, miệng làu bàu, loay hoay chỉnh y phục. Sứ giả thì sững sờ, đây là Đường vương à, sao lại là một thằng nhóc.
Lưu Trường đột nhiên nhìn thấy huynh đệ của mình, mắt sáng lên:" Ái dà, hảo huynh đệ, sao lại tới đây?"
Hảo huynh đệ ngồi sau sứ giả, vội vàng hành lễ:" Đại vương, tại hạ theo sứ giả tới, chưa thể bái phỏng đại vương, mong thứ tội."
"Nói cái gì thế, tội với không tội cái gì, nào, nào, ngồi bên cạnh ta."
Lưu Trường trực tiếp kéo hắn đi:
Hảo huynh đệ cười khổ chỉ sứ giả, nói:" Đây là sứ giả của Nguyệt Thị."
Sứ giả hơi chút hồ nghi nhìn Lưu Trường, hắn không ngờ rằng, Đường vương trong truyền thuyết chỉ là một đứa nhóc con nên xem nhẹ.
Lưu Trường kiêu ngạo nhìn sứ giả, lớn tiếng chất vấn:" Nghe nói Nguyệt Thị tấn công vương đình Hung Nô, thế nào, có bắt được thê nữ của Mạo Đốn không?"
Sứ giả vội đứng lên:" Không bắt được à, chỉ là đoạt được một ít vật tư và chiến mã."
"Hả, đại quân của Mạo Đốn đều ở bên cảnh Đại Đường ta, sao các ngươi không lập được một tấc công nào, có phải là sợ Đại Đường ta đòi hỏi, cố ý lừa quả nhân không?" Lưu Trường sát khí đằng đằng tới gần sứ giả:
Sứ giả sợ run lên:" Không dám, Mạo Đốn ở vương đình cũng có lượng lớn kỵ binh, bọn thần cũng là thắng thảm."
"Trường đệ, không được vô lễ với sứ giả!" Lưu Doanh vội lên tiếng can ngăn:
Lưu Trường bất giờ mới ngồi xuống, lại tươi cười với hảo huynh đệ:" Ngươi thì sao, có thu hoạch gì không?"
"Tất nhiên là có."
Sứ giả không dám coi thường vị Đường vương này nữa, tuy tuổi nhỏ, nhưng đáng sợ hơn huynh trưởng của nó nhiều.
Lưu Doanh lại nói vài câu, sứ giả mới cáo biệt, Lưu Trường muốn tiễn hảo huynh đệ, trên đường đi nó kiêu ngạo nói:" Hảo huynh đệ, cho dù ta không ra khỏi Trường An, nhưng Hung Nô không phải đối thủ của ta. Lần này Hung Nô xỉ nhục ta, quần thần chỉ muốn nhẫn nại, ta không chịu."
"Ta lấy được chiếu thiên tử, mời năm nước xuất binh, điều binh khiển tướng, bề ngoài đem quân đội an bài ở Vân Nhạn và Yên, thực tế đặt tinh nhuệ Bắc Quân ở Đại Quận."
"Ha ha ha, chẳng qua là hạng Mạo Đốn thôi, đợi ta lớn lên tới đất phong, ắt bắt sống hắn."
Lưu Trường lớn tiếng nói với hảo huynh đệ, sắc mặt sứ giả mỗi lúc một trắng.
"Phải rồi ..." Lưu Trường đột nhiên quay sang sứ giả ở phía sau:" Ngươi về nói với đại vương ngươi, lần này các ngươi tập kích Hung Nô, Mạo Đốn chắc chắn vô cùng phẫn nộ. Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi, chỉ sợ sẽ toàn lực tấn công, Đại Đường ta giáp sĩ trăm vạn, thế nhưng không cho chiến mã, nếu đại vương các ngươi không muốn chết thì phái người tặng ngựa cho Đại Đường ta. Tới khi đó Mạo Đốn nếu tấn công các ngươi, Đại Đường ta lập tức phát binh, để Hung Nô không thể toàn lực đối phó với các ngươi."
Sứ giả vội cúi đầu:" Thần sẽ báo cho đại vương."
"Còn nữa, nếu thực sự không chống nổi, Thượng Quận ta có lượng lớn mục trường, tùy các ngươi tới chăn thả. Ta sẽ không ức hiếp các ngươi, cũng không ai khinh thường các ngươi, không thu thuế của các ngươi. Các ngươi có thể dùng bò dê để đổi lương thực xung quanh."
"Đương nhiên các ngươi có thể tạm thời đưa người già yếu tới Thượng Quận, có Lưu Trường ta bảo vệ, cẩu tặc Mạo Đốn có mười lá gan cũng không dám đến."
Toàn thân sứ giả run lên, cúi mình bái lạy Lưu Trường:" Xanh lê cô đồ vĩ đại, đa tạ ngài che chở."
Lưu Trường chẳng hiểu, hỏi hảo huynh đệ:" Xanh lê cô đồ là cái gì?"
"Thiên tử trên thảo nguyên, nay dân trên thảo nguyên đều xưng hô Mạo Đốn như thế ... Mạo Đốn mỗi lần đánh bại một bộ lạc, đều muốn người bộ lạc đó gọi hắn là xanh lê cô đồ, tiến cống cho hắn .... Trước đó Nguyệt Thị thất bại ... Nên ... Ôi chao ..."
"Ha ha ha, được rồi, đứng lên đi."
Lưu Trường mừng lắm, liền tự mình bày tiệc, khoản đãi đoàn sứ giả Nguyệt Thị, trên bữa tiệc thao thao bất tuyệt nói về rất nhiều ý nghĩ của mình. Người Nguyệt Thị cứ nghe tới tròn mắt, khi rời đi bái biệt Lưu Trường mãi, không có chút vô lễ nào.
Tiếp đó Chu Bột suất lĩnh bắc quân về trước tiên, ông ta mang theo rất nhiều tù binh, bắc quân ở Trường An được chào đón như anh hùng. Quần hiền đương nhiên cũng tới hoan nghênh, Chu Thắng Chi chỉ phụ thân kêu lớn:" Đó là a phụ ta, đó là a phụ ta."
Chu Á Phu nhìn phụ thân đầy sùng bái:" Thế nào cũng có một ngày ta giống như a phụ, suất lĩnh bắc quân, áp giải tù binh ..."
Thái úy trở về, dù là thiên tử cũng phải suất lĩnh quần thần ra nghênh tiếp.
Đánh thắng trận lớn như thế, trên mặt Chu Bột chẳng có lấy chút vui mừng nào, ông ta vẫn nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc. Lưu Doanh nắm tay ông ta, đích thân dẫn vào hoàng cung, để ông ta ngồi vị trí đầu quần thân. Sau khi tuyên đọc chiến công của Chu Bột, tưởng thưởng cho tướng sĩ có công, Lưu Doanh lại giữ riêng một bộ phận trọng thần, tiếp tục mừng công ở Tuyên Thất Điện.
Dưới sự cầu khẩn của Lưu Trường, Lữ hậu cũng dẫn nó tới Tuyên Thất Điện, tham gia mừng công.
Theo lý mà nói, Lữ hậu mới là người có tư cách ngồi đây nhất, dù sao có rất nhiều quyết sách trong chiến dịch này do bà định đoạt. Vì thế khi Lữ hậu tới, quần thần vội vàng đứng dậy, nối nhau bái tạ, ngay cả Chu Bột cũng vậy, ông ta rất khiêm tốn nói:" Thần có quân công thế này hoàn toàn là nhờ bệ hạ và thái hậu ..."
Lữ hậu lắc đầu:" Ta chẳng qua là một phụ nhân, công chiến sự, hoàn toàn là nhờ thiên tử và chư vương."
Hai mắt Lưu Trường nhìn chằm chằm vào thịt trên bàn, không nhúc nhích.
Mọi người lần nữa vào chỗ ngồi, Lưu Doanh trông có vẻ vui mừng lắm:" Lần này nhất định phải khao thưởng tướng sĩ xuất chinh, còn cả tướng sĩ các nước cũng không thể bạc đãi. Trẫm đã hạ lệnh, lệnh chư hầu vương các nơi tới Trường An, trẫm muốn đích thân ban thưởng."
Tào Tham chợt lên tiếng:" Bệ hạ, không cần quá long trọng, chỉ cần thưởng phạt phân minh là được."
Lưu Doanh ngẩn ra hỏi:" Vì sao?"
Tào Tham nhìn quần thần xung quanh, lắc đầu không đáp, Lưu Doanh không truy hỏi nữa, chỉ trầm tư.
Lưu Trường mặc kệ mấy cái đó, chỉ cúi đầu mà ăn, mặt suýt nữa di vào miếng thịt rồi. Lữ hậu cổ vũ các tướng quân, lại hỏi tình hình trong nhà, mọi người tán gẫu, không khí dần sôi nổi.
Chu Bột nhìn Lưu Trường cắm cúi ăn, chợt cười nói:" Lần này công lao của Đường vương rất lớn!"
Lưu hậu nghe vậy, trên mặt có chút đắc ý, bà nhìn Lưu Trường chê bai:" Thằng nhóc này ngang bướng, có công lao gì chứ?"
"Thái hậu không biết, tù binh nói, Mạo Đốn vốn định lui binh, sau khi xem thư trả lời của Đường vương thì giận lắm, trực tiếp hạ lệnh tấn công ... Chúng ta thắng được là nhờ thư của Đường vương! Nếu không có Đường vương khích tướng, chúng sẽ không xuất kích."
"Hả, Trường viết thư cho Mạo Đốn à?" Lữ hậu vậy mà chẳng biết việc này:
Lưu Doanh mừng rỡ:" Không thẹn là hổ con nhà ta! Trường, sao đệ không nói gì với mọi người?"
Lưu Trường ngốc nghếch nhìn họ, suýt rơi miếng thịt trong tay:" A, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, chúng ta tiếp tục mừng công cho thái úy đi ... Thái úy vất vả công cao, nào, ăn đi, ăn đi ..."
Lưu Doanh cắt ngang lời nó:" Không được, trước đó Mạo Đốn viết thư, chúng ta phẫn nộ nhường nào. Thái úy, trước mặt quần thần, hãy đọc thư của Đường vương, ha ha ha, chúng ta nghe xem Đương vương chọc giận Mạo Đốn ra sao?"
"Huynh trưởng! Đừng!" Lưu Trường tuyệt vọng:
Chu Bột lắc đầu:" Thần cũng không biết nội dung lá thư."
Lưu Trường thở phào.
Chu Bột nói tiếp:" Có điều hình như là tù binh biết, thần có thể áp giải hắn tới."
"Không, không cần, thực ra là việc nhỏ thôi ... Ợ, ta ăn no rồi, ta về ngủ trước, các vị! Cáo từ! Cáo từ!