Chương 192: Tiếng thối vạn năm.
"Đệ tử muốn về nước Đường."
Lưu Trường nhìn Hàn Tín, nghiêm nghị nói:" Sư phụ, bách tính Đại Đường đang sống trong dầu sôi lửa bỏng, đệ tử sao có thể ở Trường An hưởng phúc? Hôm qua đệ tử đã suy nghĩ cả đêm, cả đêm không ngủ, đệ tử ra quyết định, phải về nước Đường thôi."
"À, vì là thư ngươi gửi cho Mạo Đốn hả?" Hàn Tín hời hợt nói:
Lưu Trường trố mắt:" Sư phụ làm sao ..."
"Hai tên giáp sĩ canh phủ đệ của ta hôm nay còn đàm luận thư tín của ngươi ... Chậc, ta bảo ngươi viết thư khích Mạo Đốn xuất binh, ngươi lại viết một phong thư như thế à? Ngươi có nghĩ tới, thư tín của ngươi và Mạo Đốn sẽ được sử quan ghi lại ..."
Thấy sắc mặt Lưu Trường ngày một tệ, Hàn Tín vui vẻ lắm, ngửa mặt cười lớn:" Không biết hậu nhân sẽ nhìn thế nào về lá thư của ngươi."
Ý thức được mình đã thúi hoắc vạn năm, mặt Lưu Trường đen xù:" Đệ tử làm sao mà ngờ được Chu tặc lại đọc thư của mình trước mặt mọi người như thế."
"Không nhìn ra đấy, ngươi còn biết xấu hổ à?"
"Sư phụ! Đệ tử là đệ tử chân truyền duy nhất của người đó, sao người có thể nói đệ tử như thế được ... Không được, ngay tối nay ta phải về nước Đường, còn ở lại thì tiếng thối muôn đời mất."
"Không cần lo" Hàn Tín nói với vẻ thách thức:" Ngươi sớm để tiếng thối muôn đời rồi, đại khái từ lúc ngươi đánh người già, đốt nhà cữu phụ, trộm gà thiếu yếu, thì ngươi không cần lo vấn đề này nữa."
"Hả? Nhưng đệ tử cũng làm không ít chuyện tốt, máy dệt rồi nông cụ, rồi mỏ sắt ... À đệ tử còn nâng cao kỹ thuật luyện sắt, còn ... Đánh bại Hung Nô."
"Không cần để ý tới mấy cái đó, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi nên làm, là công hay là tội, hậu nhân tự đánh già."
Được Hàn Tín cổ vũ, Lưu Trường quyết định nhìn thoáng hết thảy mọi thứ, mặc xác, hậu nhân thích nói gì thì nói, dù sao mình cũng không nghe thấy.
Khi Lưu Trường tràn trề tự tin ra ngoài phong, hai tên giáp sĩ cúi đầu cười.
Lưu Trường quay ngoắt sang:" Các ngươi dám cười quả nhân à?"
Nghe thấy câu này, hai giáp sĩ tái mặt, vội vàng hành lễ:" Không dám ạ!"
"Ta muốn biết, các ngươi rốt cuộc nghe từ đâu nội dung thư tín? Chẳng lẽ Chu Bột còn tới đại doanh bắc quân đọc một lượt hay sao?"
"Dạ .... Là do mấy hiền tài của đại vương ... Chính là đám Chu Thắng Chi, bọn chúng sáng sớm hôm nay đã phóng xe hô lớn ... Đi khắp nơi đọc thư của đại vương, nói ngài mắng Mạo Đốn một trận, mắng Mạo Đốn hộc máu ngất xỉu .... Khiến rất nhiều bách tính Trường An vây xem .... Thuộc hạ nghĩ .... Giờ chắc ai cũng biết rồi ...
Lưu Trường ngửa cổ rít lên:" Chu ~~ Thắng ~~~ Chi ~~~"
Lưu Trường mặt hầm hầm tìm tới quần hiền, Chu Thắng Chi vẫn chưa ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, còn cười vẫy tay.
Đến khi Lưu Trường đẩy ngã hắn, cưỡi lên người hắn, vung nắm đấm lên, Chu Thắng Chi rốt cuộc ý thức được.
"Đại vương! Đại vương! Thần làm thế là vì tuyên truyền uy danh cho đại vương mà."
"Uy danh rắm chó, bây giờ ta không dám về hoàng cung đây này."
"Không liên quan tới thần, thần chưa từng tới hoàng cung nói, chỉ nói trong thành thôi."
"Chính vì ngươi nói trong thành, hại quả nhân mất mặt ở Trường An."
"Không đâu ạ, mọi người biết chuyện này đều vỗ tay khen hay, nói đại vương uy vũ, cảm thấy hả giận, càng thêm kính trọng đại vương."
"À ... Mấy năm trước ngươi dẫn huynh đệ Phàn thị tới trước cửa cung chặn đường ta, ngươi nói có nên đánh không!?"
Bốp, huỵch, hự, chát.
Lưu Trường ngồi bên quần hiền, quần hiền vô cùng vui vẻ, bọn chúng rìu rít bàn luận thư tín của Lưu Trường, đều thấy bức thư này viết quá khí phách, mắng lão tặc Mạo Đốn một trận, phép khích tướng của đại vương, thực sự càng dùng càng tốt.
Nghe quần hiền tâng bốc, sắc mặt Lưu Trường từ âm u nhanh chóng chuyển sang nắng vàng rực rỡ.
Đại vương dễ dỗ lắm, nói vài câu dễ nghe là được rồi.
Tiêu Diên có chút chần chừ:" Đại vương ... Nếu tương lai ngài bắt được Mạo Đốn thật ... Thì có chơi hắn không?"
Lưu Trường nổi giận:" Sao, ngươi cho rằng quả nhân là người nói mà không làm à? Nếu tương lai bắt được hắn, ta nhất định chơi hắn trước mặt chư tướng."
Cả đám hô to đại vương khí phách.
"Lần đại chiến này quả nhân rốt cuộc cũng hiểu ra, đối đãi với Hung Nô tuyệt đối không được mềm yếu, phải cứng rắn! Chúng ta sau này không được lêu lổng như trước, các ngươi đều đi học binh pháp cho quả nhân, sau này có thời gian, chúng ta tới giáo trường thân binh, cùng thao luyện." Đường vương khí phách phất tay:" Tương lai quả nhân nhất định sẽ chinh phạt Hung Nô, khi đó các ngươi là cánh tay trái phải."
"Đại vương nói rất hay, thần mới là cánh tay phải quan trọng nhất của đại vương! Nhất định cho thần làm thống soái mới được." Chu Thắng Chi vội vàng nói:
Lữ Lộc mắng:" Bằng vào cái gì mà để ngươi làm, tới giờ ngươi còn chưa biết được mấy chữ mà đòi làm thống soái à?"
"Sớm muộn gì ta cũng biết, còn ngươi, chân tay tong teo, ta nhường ngươi một cái tay, ngươi đánh nổi ta không?"
"Sợ ngươi chắc? Nào, đánh đi!"
Nhìn thấy hai đứa này tranh cãi, Lưu Trường tóm lấy bả vai từng đứa, kéo tới trước mặt mình, giọng âm u:" Các ngươi muốn đánh nhau chứ gì?"
"Ấy ấy, đại vương nói gì thế ... Thần và Lữ Lộc thân như huynh đệ."
"Vâng, vâng nói đùa thôi ạ."
Cả hai cười rạng rỡ, khoác vai nhau, đùa à, chẳng may đại vương muốn đánh nhau, cả đám không chơi lại được.
Trong Tiêu Phòng Điện, thái úy Chu Bột cúi đầu, cung kính ngồi trước mặt Lữ hậu.
"Thái hậu, thần không phải có ý ly gián, cũng không phải vì lòng riêng, chỉ là những lời này, không thể không nói."
Chu Bột vô cùng nghiêm túc nói:" Quân đội các ngước tới, căn bản không nghe tướng lĩnh chỉ huy, khi Hạ Hầu Anh bắt tướng lĩnh nước Sở, sĩ tốt nước Sở thiếu chút nữa làm loạn .... dọc đường thần đi ngang qua Triệu, Yên, Đường ... Dân nơi này chỉ biết vương của mình, không biết thiên tử."
"Đám sĩ tốt khinh thường bọn thần, tướng lĩnh không nghe lệnh bọn thần, trong các chư hầu vương, Yên vương đích thân tham chiến càng đối nghịch với bọn thần khắp nơi, cố chấp muốn đơn độc tác chiến ... Không có mệnh lệnh của hắn, bọn thần không thể điều động quân đội nước Yên."
"Thần ở nước Triệu, viên lại dịch trạm tới gặp thần, không ngờ hô to Hán sứ tới, tự coi bản thân là người Triệu, không phải người Hán."
"Tình huống như thế thực sự quá nguy hiểm, nếu như tiếp tục thế này, sợ là thành đại họa."
Trên mặt Lữ hậu không có nửa phần kinh ngạc, bà bình tĩnh nói:" Tần phế phong quốc, thiết lập quận huyện mới được mười mấy năm, dân thiên hạ còn chưa quen, vẫn mang tư tưởng các nước ... Đến cả sĩ đại phu còn thế, huống hồ là bách tính."
"Trong các nước đã xuất hiện tâm tình bất mãn với triều đường." Chu Bột lo lắng nói:" Bọn họ xuất chinh Hung Nô, nhưng lại cho rằng đang hiệp trợ Đại Hán đánh lui ngoại địch, chứ không liên quan tới họ."
"Chuyện này không cần dùng chiến sự để giải quyết, phải thông qua chuyển biến tư tưởng thiên hạ, xác định Đại Nhất Thông mới có thể giải quyết được. Ngươi là đại tướng quân, không cần để ý tới mấy chuyện này, nay chưa phải lúc tước phiên."
Chu Bột nghe Lữ hậu nói thế thì đứng dậy bái:" Thần nói năng linh tinh, mong thái hậu thứ tội."
Lữ hậu lắc đầu:" Thái úy một lòng vì nước, cứ nói không phải ngại, đây không phải là tội, mong thái úy hết lòng phò tá thiên tử, nếu thiên hạ sinh biến, thiên tử chỉ có thể trông cậy vào ngài thôi."
Chu Bột lần nữa bái tạ thái hậu rồi rời Tiêu Phòng Điện.
Sau khi Chu Bột đi rồi, sắc mặt Lữ hậu chớp mắt trở nên băng giá, bà thong thả đứng dậy, đi tới bên tấm bản đồ cực lớn treo trên tường. Đây là bản đồ Lưu Doanh tặng bà, hai mắt Lữ hậu lướt qua vị trí mấy nước chư hầu, suy ngẫm sâu xa.