Chương 201: Đích tử và Đường vương, bệ hạ sủng ái ai hơn?
Tào Tham ngồi ở trong phủ, đang cùng quần thần thương lượng thi hành chế độ bổ miễn nhiệm quan lại ở các nước chư hầu, chuyện này đã được thiên tử xác định rồi, quần thần không thể phản bác. Ở vấn đề thi hành cụ thể tuy ai có ý của mình, nhưng trò chuyện khá hòa hợp.
Đang đàm luận, chợt có đại thần tên Trương Nhâm của thiếu phủ lên tiếng:" Nay trong các nước, Đường là cường thịnh nhất, Đường vương đã lớn, công tử ra đời, theo lễ pháp thì phải nên về phong quốc ... Đường vương tuy nhỏ tuổi, nhưng văn võ song toàn, đối đãi rộng rãi, đủ để trị quốc, chư vị thấy sao?"
"Hay, nên như thế."
Người lên tiếng là Phàn Khoái, ông ta nói lớn:" Nên để Đường vương tới phong quốc không nên ở Trường An lâu hơn nữa."
"Đúng, mấy năm qua Đường vương dẫn đám trẻ con ... Ài ... Nên tới đất phong rồi."
Quần thần hiếm có ở vấn đề nào nhất trí cao độ như vậy, chỉ có Tào Tương, Trần Bình và Chu Bột là không nói gì cả.
Tào Tham nghiêm mặt, trong số quần thần, ông ta chắc chắn là người phức tạp nhất, ở một phương diện, ông ta là đại cần thác cô, được Lưu Bác ủy thác hỗ trợ thiên tử, bản thân còn là nhạc phụ của thiên tử. Nhưng ở phương diện khác, ông đại biểu lợi ích của quần thân, thiên tử quá mạnh mẽ không tốt, không đủ mạnh mẽ cũng không tốt, ông ta cần nắm giữ điểm cân bằng để chuyện trên triều được triển khai, quốc gia ổn định.
Đây không phải chuyện dễ dàng làm được, nếu thiên hướng tiên tử quá nhiều, quần thần sẽ không tin tưởng ông ta nữa. Nếu thiên hướng quần thần, ông ta sẽ thành quyền thần, chẳng những có lỗi với tiên hoàng, còn cuốn vào tranh đầu cùng thái hậu.
Tào Tham lên tiếng:" Bệ hạ và thái hậu không đồng ý đâu.
Ý tứ ông ta đơn giản rõ ràng, ta không phải không đứng về phía các vị, chỉ là chuyện này cần hai vị trong cung định đoạt, ta nói không tính.
Trương Nhâm mỉm cười đầy thâm ý: "Ài Tào tướng, ngài thấy bệ hạ sủng ái con mình hay sủng ái Đường vương hơn? Thái hậu sủng ái trưởng tôn hơn, hay sủng ái Đường vương hơn? Công tử Tường đã ra đời, mọi thứ thay đổi nhiều lắm."
Thư phòng Tào phủ tức thì im phăng phắc, câu nói này, không ai dám bình luận.
…………….. …………
"Tra!"
"Phải tra cho rõ ràng!"
Lưu Doanh tức giận vô cùng, lần này hắn thực sự nổi giận rồi.
Tuyên Nghĩa quỳ trước mặt thiên tử, đầu cúi xuống, trong lòng tranh đấu dữ dội:" Bệ hạ, trừ gia thất của hắn, không ai có bàn tán gì ... Thần cho rằng ..."
"Trẫm nói rồi, tra! Thời gian trước đó không lâu thiếu phủ gặp còn gặp trẫm, trông hắn làm gì giống có bệnh, sao chỉ trong một ngày đã chết đột ngột? Nếu đúng là không có vấn đề gì, người nhà của hắn sao lại tìm trẫm kể khổ."
"Đường đường là đại thần nghìn thạch, cứ chết không rõ ràng thế à? Đây là Trường An hay ổ tặc?"
Lưu Doanh phẫn nộ quát tháo, người thật thà nổi giận rất đáng sợ, mà nguyên nhân Lưu Doanh tức giận như thế là vì thiếu phủ Trương Nhâm tối qua chết bất đắc kỳ tử. Nếu chỉ có thế thì Lưu Doanh tối đa chỉ cảm khái một phe, nhưng trước đó không lâu thê tử của Trương Nhâm tới trước hoàng cung khóc lóc, muốn gặp hoàng đế.
Nếu là hoàng đế như Lưu Bang, bọn họ đại khái chẳng thể gặp được, nhưng Lưu Doanh nghe nói chuyện này, vội vàng đón họ vào, hỏi thăm tình hình.
Người nhà của Trương Nhâm nói, Trương Nhâm trước nay rất khỏe mạnh, tối qua say rượu về nhà, ngủ một giấc liền không tỉnh lại nữa. Bọn họ đoán rằng có người làm hại, nhưng quan lại tới nhà không nghe bọn họ, chỉ nói chết bất ngờ, muốn đem an táng.
Lưu Doanh nghe vậy tất nhiên giận lắm, kẻ nào dám tùy tiện diệt đại thần như thế, liền phái người gọi Tuyên Nghĩa tới.
Tuyên Nghĩa ngẩng đầu nhìn Lưu Doanh, hỏi:" Bệ hạ thực sự muốn tra rõ chuyện này sao?"
Lưu Doanh càng tức giận hơn:" Trẫm nói với ngươi nửa canh giờ, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?
Tuyên Nghĩa lần nữa hỏi:" Bệ hạ thực sự muốn tra tới cùng chuyện này à?"
Lưu Doanh sững người, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn chần chừ chốc lát, nói:" Tra tới cùng, có điều sau khi tra rõ thì tới báo với trẫm, không được để người khác biết ... Trẫm quyết rồi mới bắt người."
Tuyên Nghĩa đứng dậy: "Thần hiểu rồi, thần nhất định tra tới cùng chuyện này!"
Rời khỏi hoàng cung, sắc mặt Tuyên Nghĩa rất phức tạp, hắn không tới phủ đình úy, mà về nhà trước.
Về tới nhà, hắn liền gọi thê tử tới, hai người ngồi đối diện với nhau, thấy lương nhất thần sắc trang trọng, thê tử Dã thị hơi bất an, nhưng không nói gì.
"Nếu ta đột nhiên bệnh chết, nàng chăm sóc các con, ngàn vạn lần đừng đi khóc lóc với bất kỳ ai, cứ mai táng ta là được rồi."
Những lời này của Tuyên Nghĩa làm thê tử hắn sợ tới tái mặt, nàng run lên:" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có chuyện gì cả, nàng nhớ đấy, nếu ta không còn, chăm sóc các con cho thật tốt ... Trước đó ta từng mượn Tiêu tướng một cái cung, nhà Vũ Dương hầu lần trước đón khách, mượn của ta ba con dê." Tuyên Nghĩa bình tĩnh dặn dò, hắn đã biết, chuyện này bất kể tra ra là ai, kết cục của hắn chỉ có một:
Thê tử Dã thị lặng rơi lệ vẫn nghe chăm chú:" Vâng, thiếp biết rồi, chàng cứ đi làm việc đi, chuyện khác đã có thiếp phụ trách.
Tuyên Nghĩa đứng dậy, rời nhà không quay đầu lại, để thê tử khóc trong im lặng.
Khi Tuyên Nghĩa tới phủ đình úy, các quan đã đợi từ lâu, hắn ngồi ở thượng vị, nhìn mọi người một lượt, nghiêm túc nói:" Bệ hạ muốn chúng ta tra rõ chuyện thiếu phủ Trương Nhâm bệnh mất. Trương quân, ngươi dẫn người tới phủ Trương Nhâm, điều tra thư tín của hắn, tra xem gần đây hắn qua lại với ai, phái người tra xem tối qua hắn đi đâu, uống rượu chỗ nào, về thao đường nào."
"Vâng!"
"Lưu quân, ngươi dẫn người tới phủ Trần hầu, tra Trần hầu gần đây qua lại với ai."
Chúc quan họ Lưu nghe vậy thì mặt trắng bệch, song vẫn đáp:" Vâng."
"Vương quân, ngươi tới phủ Kiến Thành hầu, làm rõ gần đây ông ta qua lại với ai."
"Vâng!"
Mọi người vừa đi, chỉ còn lại bảy tám tâm phúc của Tuyên Nghĩa, mấy người này tim đập chân run, rốt cuộc đã xảy ra vụ án gì mà dính líu tới nhiều người như thế. Trần Bình, Lữ Thích Chi, Phàn Khoái, ngay Tào tướng cũng tra ... Tra xong những người này, chúng ta thực sự còn sống được hay sao?
Tuyên Nghĩ chậm rãi đứng dậy:" Những người khác lấy vũ khí, theo ta tới ngoài hoàng cung."
Đám chúc quan này đều rất sợ hãi, nhưng có Tuyên Nghĩa đi đầu, bọn họ không chút do dự đi theo sau hắn. Tới bên ngoài hoàng cung, Tuyên Nghĩa dừng lại, tựa hồ đợi ai đó, mọi người không dám tán gẫu, trên mặt đầy hoang mang sợ hãi, không biết Tuyên Nghĩa dẫn mình tới đây để làm gì.
Đúng lúc này một chiếc xe thong thả từ xa đi tới, có một người đánh xa, ba người đi bộ xung quanh, còn một đứa bé ngồi trên xe, tuổi không lớn, thần thái cực kỳ ngông nghênh, đang ở trên xe lớn tiếng nói gì đó.
"Theo ta!"
Tuyên Nghĩa nói một tiếng rồi xông lên, mọi người lần lượt đi theo, tức thì bọn họ vây quanh chiếc xe kia, trong tích tắc ba người quanh xe đều rút kiếm, thằng bé trên xe sắn tay áo, mặt không có chút sợ hãi nào mà còn rất hăm hở.
"Đường vương!"
Tuyên Nghĩa lớn tiếng gọi, giây phút đó tim đám chúc quan run lên, thiếu chút nữa đánh rơi kiếm ... Ác danh của Đường vương, ở Trường An không ai không biết, không ai không hay, vị đại vương này trời sinh ngang ngược lại cực được bệ hạ và thái hậu sủng ái, vô pháp vô thiên. Nó từng ngang nhiên viết thư nói muốn chơi Mạo Đốn, từng phóng hỏa đốt phủ Kiến Thành hầu, nghe đồn còn từng giết vô số đại thần đối nghịch với nó ... Trong mắt đám chúc quan đầy tuyệt vọng.
"À, ra là Tuyên đình úy, quả nhân còn tưởng là thích khách chứ." Lưu Trường rất thất vọng:
Tuyên Nghĩa nghiêm mặt nói:" Mời đại vương theo thần tới phủ đình úy một chuyến."
......
Sắp trung thu rồi, bên BNS có tổ chức đua top Ngọc Phiếu, mọi người có phiếu cho mình xin nhé, nhưng bỏ vào truyện Dư Tội ấy, cố top 3 xem có được cái bánh trung thu miễn phí không, cám ơn mọi người trước.