Chương 202: Lư đình úy.
"To gan! Ngươi tới đây bắt Đường vương à?" Trương Bất Nghi gào thét, cầm kiếm xông tới muốn chém người:
Loan Bố vội nhảy xuống xe chắn trước hắn, chất vấn:" Đình úy, sao dám vô lễ với đại vương?"
"Không phải bắt, ta chỉ có chuyện muốn hỏi." Tuyên Nghĩa chắp tay nói:
"Hỏi chuyện à? Theo lệnh ai vậy?" Triệu Bình cười khà khà hỏi, không giống những xá nhân kia đều đang phẫn nộ, ông ta rất bình tĩnh:
Tuyên Nghĩa đáp:" Khẩu dụ của bệ hạ, tra rõ một chuyện."
"Khẩu dụ, không có chiếu lệnh à?" Triệu Bình cười nói:" Hay là đình úy đi tìm bệ hạ, đợi ngài có chiếu lệnh rồi mới tới hỏi chuyện đại vương."
Quý Bố lạnh lùng nói:" Phải như thế mới đúng, đình úy chỉ bằng vào khẩu dụ mà muốn đưa một vị chư hầu vương đi, e là không ổn. Nếu không có chiếu lệnh của bệ hạ, thì chiếu lệnh của thái hậu cũng được."
Dưới sức ép của bốn xá nhân, Tuyên Nghĩa không lui bước, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trường:" Đường vương chẳng lẽ sợ phủ đình úy như thế, tới cũng không dám à?"
Lưu Trường nhếch mép:" Tuyên công à, quả nhân chưa mót tiểu, khi nào mót rồi, quả nhân tự tới phủ đình ủy của ngươi ... Còn bây giờ, tránh đường cho quả nhân ... Nếu không .... Loan Bố! Chém hắn!"
Loan Bố nhìn ngón tay của Lưu Trường, kém trong tay chém xả xuống cổ Tuyên Nghĩa, chỉ thiếu một chút là Tuyên Nghĩa chết ở nơi này! Đám chúc quan rụng rời chân tay.
Tuyên Nghĩa chẳng chút sợ hãi, lớn tiếng hỏi:" Đại vương ... Trương Nhâm do ngài giết phải không?"
"Ngươi phun rắm, nãi công giết người còn cần che giấu à, nãi công mà giết hắn chỉ có nấu lên thôi."
"Đại vương quả nhiên biết chuyện hắn."
"Hả, biết thì sao, còn dám lắm lời ta bảo trọng phụ Khúc Nghịch hầu ngay trong đêm cho ngươi chết không nhắm mắt." Lưu Trường ngang ngược tuyên bố, phất tay rời khỏi nơi này:
Tuyên Nghĩa mắt tiễn Đường vương đi, chúc quan xung quanh chưa hết sợ:" Tuyên công, sao ngài lại hoài nghi Đường vương chứ? Chỗ thái hậu ..."
Tuyên Nghĩa nghiêm túc nói:" Hôm kia quần thần nghị sự ở tướng phủ, Trương Nhâm từng nói những lời cực kỳ bất lợi cho Đường vương ... Khi đó Tào tướng tức giận, bảo hắn im mồm, không cho nói tiếp. Đêm qua Trường Nhâm đột tử, bất kể thế nào, cái chết của hắn chắc chắn có liên quan tới Đường vương."
"Có phải Đường vương ra tay không?"
"Không đâu, Đường vương là người bạo ngược, nếu là nó làm, nhất định sẽ ngược đãi Trương Nhâm trước, không để hắn chết dễ dàng như thế. Vừa rồi khi ta hỏi, Đường vương mừng rỡ ra mặt, nếu nó làm sẽ cãi cùn, không thì ra tay xua đuổi chứ không lắm lời với chúng ta." Tuyên Nghĩa phân tích, một cái tên người hiện ra trong đầu hắn, xua không đi:
............... .......................
Trần Bình hơi cúi đầu nhìn Tuyên Nghĩa trước mặt, nhẹ giọng hỏi:" Đình úy, nghe nói Trương Nhâm sau khi chết, thê tử của hắn trực tiếp đi tìm thiên tử kêu oan, nếu ngươi chết, thê tử của ngươi có làm như thế không?"
Tuyên Nghĩa lắc đầu:" Nàng sẽ không làm thế, ta dặn nàng ấy rồi, chỉ cần an táng ta là được."
"Tuyên công tới tìm ta trước tiên, sao không mang ta thẳng tới phủ đình úy tra hỏi?"
"Người đầu tiên ta tra là Đường vương, không phải Trần hầu."
Trần Bình sửng sốt, nói ngay:" Ồ, ta nghe nói xá nhân Trương Bất Nghi của Đường vương từng nhiều lần xuất hiện quanh phủ của Trương Nhâm."
"Điều này là sự thật, từng có không ít người nhìn thấy Trương Bất Nghi xung quanh phủ Trương Nhâm, hai lần còn hóa trang. Ta đã phái người đi hỏi, Trương Bất Nghi đáp, hắn đi giết Trương Nhâm, chỉ là không bắt được." Tuyên Nghĩa thình lình hỏi:" Sao Trần hầu lại biết chuyện này?"
Trần Bình không đáp mà hỏi:" Tuyên công vì sao muốn tra chuyện này?"
"Lệnh của thiên tử!"
"Vậy Tuyên công về nói nhỏ với bệ hạ, cứ nói là Đường vương giết, bệ hạ sẽ không trách Đường vương, cũng không lộ ra ngoài, ngươi không cần điều tra nữa, có thể giữ được tính mạng cả tông tộc."
"Ta không giống Trần hầu, ta luôn hoàn thành sứ mệnh, không dám lừa dối thiên tử. Thiên tử lệnh ta tra ta cùng, ta nhất định tra cho ra, dù có chết cũng không lui bước."
"Ôi, lư đình úy, lư đình úy!" Trần Bình nhìn Tuyên Nghĩa thương hại:
"Trần hầu vẫn chưa trả lời ta, làm sao ngài biết chuyện Trương Bất Nghi đi tìm Trương Nhâm."
"Được, ta nói cho ngươi biết, chuyện này ..." Trần Bình áp nhỏ giọng xuống, cười gằn:" Ngươi phải đi hỏi Kiến Thành hầu."
Tuyên Nghĩa gật đầu, xoay người đi ngay.
Ở chỗ Trần Bình, bọn họ không tìm được bất chứng cứ nào, Trần Bình mấy ngày qua đều ở trong phủ, không ra ngoài, cũng không tiếp xúc với ai. Nhưng ông ta có thể nói ra chuyện Trương Bất Nghi, chứng tỏ ông ta biết chuyện này, hoặc ông ta ra tay, gán cho Trương Bất Nghi là vì không ai dám bắt Đường vương.
Tuyên nghĩa không ngừng đem tất cả manh mối liên kết với nhau.
Trương Nhâm trước kia ở tướng phủ nói lời bất lợi cho Đường vương, Đường vương cũng biết chuyện này mới phái Trương Bất Nghi đi giết Trương Nhâm. Trần Bình không gặp ai hết, suốt ngày trong phủ, lại biết Trương Bất Nghi chuẩn bị hành thích.
Tối qua Trương Nhâm uống rượu với hai đồng liêu thiếu phủ, hai vị này bình thường rất ít khi gặp Trương Nhâm, mà hiện trường còn có một người thứ ba nữa, đó là Lữ Sản ... Hai vị đồng liêu nói, Lữ Sản là người tổ chức bữa rượu này, bảo bọn họ đi mời Trương Nhâm. Trên bữa rượu, thấy Lữ Sản thì thầm với Trương Nhâm, mà Lữ Sản có vẻ rất tức giận.
Mà giờ Trần Bình lại bảo mình đi tìm Lữ Thích Chi.
Tuyên Nghĩa không ngừng suy nghĩ, tới khi hắn sực tỉnh thì Lữ Thích Chi sầm mặt khó chịu nhìn hắn.
"Tuyên công đưa hạ nhân của ta đi rồi, có phải muốn ta đi tìm Thái hậu, mượn vài cận thị tới làm việc nhà không?"
"Kiến Thành hầu không cần đem thái hậu ra gây áp lực với ta, ta theo lệnh thiên tử làm việc, dù thái hậu hỏi tội, ta cũng không dừng tay."
Lữ Thích Chi cười lạnh:" Trương Nhâm tự tìm cái chết, Tuyên công cũng muốn chết cùng."
"Nói thế người là do ngài giết à?"
"Thối lắm, ta hoàn toàn không biết chuyện này, vì sao ngươi tới tìm ta, mấy ngày qua ta không bước chân ra ngoài, mọi người đều có thể làm chứng cho ta."
"Ngài có gặp Lữ Sản không?"
"Có thì sao nào, ta gặp do tử mình cũng là có tội à?"
Khác với Trần Bình, Lữ Thích Chi hoàn toàn phủ nhận mình biết chuyện này, về sau ông ta nổi giận, bất kể Tuyên Nghĩa hỏi gì cũng không đáp, lạnh lùng yêu cầu Tuyên Nghĩa đưa mình về đại lao thẩm vấn.
Tuyên Nghĩa không hỏi được gì ở nhà Lữ Thích Chi, liền muốn đi hỏi Lữ Sản.
Chỉ là Lữ Sản không ở trong phủ của mình, lúc này hắn đang ở phủ Vũ Dương hầu.
Phàn Khoái cũng là đối tượng điều tra của Tuyên Nghĩa.
Mà đây cũng là điều Tuyên Nghĩa lo lắng nhất, chuyện đã dần hé lộ, người khả nghi nhất là Lữ Sản ... Nay hắn lại ở trong phủ Vũ Dương hầu, sau lưng tất cả mọi người đều có một người Tuyên Nghĩa không dám tra, chỉ sợ thiên tử cũng không dám.
Nhưng tính cách Tuyên Nghĩa chính là như thế, hắn cũng sợ chết, chỉ là mệnh lệnh của thiên tử còn quan trọng hơn tính mạng ... Đó là nguyên nhân vì sao Lưu Bang tin cậy hắn như thế.
Tuyên Nghĩa vẫn tới phủ Phàn Khoái.
Phàn Khoái không hề giống với Trần Bình, Lữ Thích Chi, ông ta đứng lên một cái là to như gấu, cúi đầu xuống nhìn Tuyên Nghĩa, hai tay bóp răng rắc, cứ như một khắc sau là giết người ta. Lữ Sản sợ hãi đứng sau lưng Phàn Khoái.
Tuyên Nghĩa còn chưa kịp nói gì, Lữ Sản đã vội vã la lên:" Ta không hạ độc giết Trương Nhâm, bọn ta cùng uống một loại rượu, bọn ta không sao, hắn chết không liên quan tới ta."
"Ta muốn biết, vì sao ngươi đi gặp Trương Nhâm, ngươi căn bản không quen nó."
"Chuyện này không liên quan tới ngươi." Phàn Khoái trực tiếp chắn trước mặt Lữ Sản, hung dữ nói:" Nếu ngươi tới bắt ta thì mang chiếu lệnh của thiên tử ra, nếu không dám bắt thì cút ra ngoài, nếu không ..."
"Vũ Dương hầu ... Hôm đó Trương Nhâm nói lời bất lợi với Đường vương, ta nhớ ngài nhìn chằm chằm hắn rất lâu. Chuyện này ngài đã kể với ai?"
Phàn Khoái tái mặt, không nói thêm gì nữa, đẩy Tuyên Nghĩa đi, mắng:" Không kể với ai hết, xéo! Xéo cho ta."