Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 203: Ai mà quan tâm.

Chương 203: Ai mà quan tâm.

Tuyên Nghĩa mang theo rất nhiều chúc quan, rất đáng tiếc, ở trước mặt Phàn Khoái, những người này không có tác dụng gì cả, Phàn Khoái tóm bọn họ như tóm gà con, ném từng người ra ngoài phủ làm đám người đó rên la không ngớt, không bò dậy nổi, mà thực ra có bò dậy được thì cũng chẳng ai dại mà bò dậy ăn đòn tiếp. Đối với Tuyên Nghĩa, Phàn Khoái khách khí hơn, chỉ đẩy ra ngoài, nếu không phải nể tình ngày trước thì Tuyên Nghĩa cũng bị ném luôn rồi.

Tuyên Nghĩa tuy không bắt được Lữ Sản, nhưng không phải là đi một chuyến vô ích, hắn tổng kết rà xoát lại sự việc.

Thứ nhất Đường vương sao lại biết chuyện này? Thần sắc vừa rồi của Phàn Khoái chứng minh, ông ta đã đem chuyện nói với một nhân vật lớn mà ngay ông ta cũng không dám nói ra. Không phải ông ta nói với Đường vương, ông ta nói với thái hậu.

Trần Bình vì sao biết chuyện Trương Bất Nghi, ắt vì có người ra lệnh theo dõi Trương Nhâm, giết hắn.

Vì sao Trần Bình đem chuyện của Trương Bất Nghi nói với mình, vì Trần Bình che giấu cho người ra lệnh, thà đẩy Đương vương ra cũng không nói rõ. Ông ta còn bảo mình đi tìm Kiến Thành hầu, vậy Kiến Thành hầu đại biểu cho ai?

Đó là nguyên nhân Lữ Sản mời rượu Trương Nhâm rồi trốn trong phủ Phàn Khoái, Phàn Khoái lại không để Lữ Sản nói ra nghe ai sai bảo.

Đồ đám Lữ Sản dùng uống rượu hôm qua không thấy nữa, bọn họ làm khách trong nhà một người của thiếu phủ, nghe người đó nói, tối đó uống say bị mất rất nhiều đồ, bao gồm cả đồ uống rượu cũng không tìm thấy nữa.

Trương Nhâm bị hạ độc chết, thái hậu ra lệnh, Trần Bình bày mưu, Lữ Sản ra tay, rồi đem chuyện này đặt lên người Đường vương.

Tuyên Nghĩa tiếp tục tra, phát hiện mấy chứng cứ trọng yếu.

Đầu tiên là ở Đường vương, mấy ngày qua Đường vương cơ bản ở phủ Kiến Thành hầu và phủ thái úy, không đi đâu khác, cũng không gặp ai. Bốn vị xá nhân của nó chỉ có Trương Bất Nghi thường tới chỗ Trương Nhâm, ba người khác luôn ở bên cạnh Đường vương, căn bản không ra ngoài.

Như vậy Đường vương hoặc biết chuyện ở phủ Kiến Thành hầu, hoặc là ... Tiêu Phòng Điện.

Ngoài ra đã kiểm tra thi thể Trương Nhâm, hắn bị trúng độc mà chết.

Một viên chúc quan tra ra, Lữ Sản trước khi đi uống rượu từ phủ Kiến Thành hầu đi ra, vậy mọi manh mối đều chỉ tới một người.

Tuyên Nghĩa quỳ trước mặt thiên tử, thần sắc quyết liệt.

Lưu Doanh nhìn hắn, trầm mặc rất lâu hỏi:" Ngươi tra ra rồi chứ?"

"Thần đã tra ra."

"Hắn chết thế nào?"

"Đầu độc ạ."

"Ai làm?"

Môi Tuyên Nghĩa khẽ run lên, hắn biết lần này mình điều tra, người kia chắc chắn sẽ biết, thậm chí còn biết cả câu trả lời của mình. Hắn nghĩ, nên nói ra tên Đường vương, như vậy thiên tử không tra hỏi nữa.

Nhưng mà ... Tuyên nghĩa cắn chặt răng, ngẩng đầu lên:" Là thái ..."

"Được rồi!" Lưu Doanh thình lình cắt ngang lời tuyên nghĩa, hắn đứng dậy, thần thờ một lúc hít sâu nói:" Nếu như Trương công chết bệnh, vậy thì an táng cho hắn, vỗ về người nhà, cho ít tiền ít đất ... Rồi truy phong ... Ài, sao tới mức đó ... "

Thấy thiên tử như vậy, Tuyên Nghĩa nói:"Bệ hạ có điều chưa biết, Trương Nhâm từng buông lời ly gián quân thần, muốn gây bất lời cho Đường vương, hắn chết chưa hết tội, xin bệ hạ đừng áy náy."

"Ra là thế ..." Lưu Doanh nghe Tuyên Nghĩa kể nguồn cơn, rốt cuộc hiểu ra:" Khanh về đi, phải rồi, lần này khanh có công, trẫm ban cho một tòa trạch viện, hai mươi giáp sĩ."

"Đa tạ bệ hạ, thần không có công lao, sao có thể được thưởng!"

"Không, ngươi có công, cứ nghe trẫm đi."

........... ............

"A mẫu ~~~" Lưu Trường gọi rất to, chân nhún nhảy chạy vào Tiêu Phòng Điện, tâm trạng của nó rất tốt:

Lữ hậu ngồi xoay lưng lại với nó, Lưu Trường không nhìn mặt bà, Lữ hậu cũng không quay đầu lại.

"Trần Mãi đem chuyện Trương Nhâm nói với con, con bảo Trần Mãi quay về, để nó nói kế hoạch của con cho Trần Bình."

"Con chuyên môn tới phủ Kiến Thành hầu ăn uống, sai Trương Bất Nghi tới phủ Trương Nhâm quan sát tình hình."

"Lữ Sản tới phủ Kiến Thành hầu, không phải để gặp Kiến Thành hầu, mà là gặp con. Con muốn Lữ Sản mời Trương Nhâm, nói con và Trương Nhâm có mâu thuẫn, để Lữ Sản giảng hòa."

"Trương Bất Nghi đợi Trương Nhâm bị chuốc say trở về, cho hắn uống rượu độc, ném ở trước cửa phủ vờ say ... Sau đó Trương Bất Nghi đi trộm đồ, để Tuyên Nghĩa cho rằng Lữ Sản đầu độc Trương Nhâm."

"Con biết Phàn Khoái sẽ đem chuyện này nói với ta, nên khi Lữ Sản bị tra hỏi, kinh hoàng không biết phải làm sao, con bảo hắn trốn ở phủ Phàn Khoái ... Phàn Khoái hiểu lầm Lữ Sản do ta sai phái, nên yểm hộ."

"Hả? A mẫu đang nói cái gì thế?" Lưu Trường mù tịt nhìn Lữ hậu:

Lữ hậu quay ngoắt lại nhìn Lưu Trường, bà cũng ngạc nhiên không kém:" Không phải con à, là Trần Bình làm??"

"Ôi, ai mà biết ạ, a mẫu, kệ nó đi, con đói rồi, có cái ăn không?"

Lưu Trường ăn ngấu ăn nghiến, nó thực sự chẳng quan tâm ai làm chuyện đó, chỉ có Lữ hậu ngồi bên là cau mày mãi, khi Lưu Trường ăn xong tót đi chơi cũng chẳng để ý.

"Ngươi là ai?" Lưu Trường chống hông nhìn lão già trước mặt, mắt đầy hồ nghi:

Nó đang chuẩn bị đi tìm Cái công thì lão già này đột nhiên xuất hiện ngăn lại, nó chưa từng gặp người này trên triều, ông ta nói giọng địa phương đặc sệt, mắt lấm lét, nhìn là biết không phải người tốt.

"Thần là nội sử nước Tề, lần này cùng Tề vương tới triều."

"Thần nghe nói đại vương có một bến tàu ở nước Hàn, nối liền Đơn Thủy, vận chuyển đồ cho Thưởng Đảng, đại vương của thần biết, liền muốn tặng một quần bên sông cho đại vương ... Như thế, thuyền của nước Đường chỉ cần rời Thượng Đảng, qua Dương Vũ, tới được đất Tề. Đất Tề tuy không rộng lớn như nước Đường, nhưng có vật phẩm đại vương dùng tới, hai nước Tề Đường liên hệ thông suốt, há chẳng tuyệt sao?"

Vị mưu thần già còn chưa nói hết, Lưu Trường thân mật nắm chặt tay ông ta:" Tiên sinh đúng là hiền thần."

"Tiên sinh nghĩ đúng lắm, nước Đường và nước Tề qua lại bù đắp cho nhau ... Nước Đường ta sản xuất đồ sắt, nước Tề các ngươi sản xuất Lương thực, chúng ta có thể trao đổi cho nhau! Nước Đường nghèo khó, bách tính áo không đủ che thân, cơm không đủ no bụng, nếu có thêm một quận của Tề, có thể nuôi sống vô số người, tiên sinh quả là bậc nhân nghĩa."

Mưu thần già do dự chốc lát mới nói:" Đây đều là ý của Tề vương ... Trước đó Tề vương phạm chút sai lầm, may có Đường vương ngăn cản kịp thời ..."

"Đại ca ta ở đâu, ta phải tự mình đi bái kiến!"

Trong Tiêu Phòng Điện, Lưu Phì cung kính quỳ trước mặt Lữ hậu.

"Ngươi muốn đem một quận tặng cho Trường sao?"


"Nhi thần chuẩn bị lấy ba huyện thành tặng cho mẫu hậu, mẫu hậu có thể ban cho Lỗ Nguyên công chúa làm thực ấp, nhi thần lấy thêm một quận tặng cho Trường đệ. Thời gian trước nhi thần mắc lỗi, thiếu chút nữa uống rượu trong thời gian để tang, may nhờ Đường vương ngăn cản kịp thời. Sau này nhi thần ghi nhớ lễ nghi trong lòng, không dám làm chuyện vô lễ như thế nữa.

Lưu Phì nói rất thành khẩn, sắc mặt Lữ hậu hòa hoãn hơn nhiều.

"Ngươi nghĩ được như vậy là tốt, có điều chuyện hiến quận thì thôi, không cần nữa."

"Mẫu hậu, nhi thần dung tục bình thường, nếu không có Tào tướng phò tá, căn bản không quản lý được nước Tề, mong mẫu hậu có thể để Đường vương giúp thần quản lý một quận. Còn phía Lỗ Nguyên công chúa là đích nữ của a phụ, nhi thần chẳng qua là con thứ thiếp, nhi thần tặng đất đai cho công chúa là nên làm, là hợp với lễ pháp, nhi thần nên đối đãi với công chúa như đối đãi với trưởng bối."

"Được rồi, nếu ngươi nghĩ như thế thì ta đồng ý, mai ngươi bày tiệc trong phủ, ta sẽ dẫn mọi người tới dự."

"Đa tạ mẫu hậu!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất