Chương 206: Trường đệ lớn rồi.
Hán đế năm thứ ba.
Tuyến lớn tán loạn, cả thành Trường An đều bị tuyết đè lên, ngay cả những đứa bé bướng nhất cũng không dám ra ngoài trong thời tiết băng giá này. Toàn bộ Trường An trống vắng, chỉ có giáp sĩ tuần tra, đội gió tuyết qua lại tuần tra, mặt họ bị lạnh tới đỏ rực, miệng không ngừng phun ra hơi đặc.
May là đương kim thiên tử lương thiện, trước khi mùa đông tới đã cấp cho giáp sĩ tuần tra lượng lớn áo mùa đông, lại hạ lệnh giảm bớt số lần ra ngoài tuần tra. Lại còn thiết lập trong thành mấy căn nhà gỗ nhỏ, có thể ngăn tuyết, bên trong đốt lửa tránh rét. Điều này làm giáp sĩ hết sức cảm động, đãi ngộ này là chưa từng có.
"Đại tỷ!!"
Lưu Trường xông vào Tiêu Phòng Điện, nó mặc áo choàng lông hổ màu vàng nhạt, đầu đội mũ che gió, mặt đỏ bừng bừng, nhưng chẳng hề để ý. Ánh mắt nhanh chóng lướt qua mấy người, cuối cùng dừng ở trên người Lưu Nhạc, cười toét miệng chạy tới bên nàng. Vốn Lưu Trường muốn nhào vào lòng đại tỷ, nhưng chạy tới gần xấu hổ phát hiện ra, mình đã không thể nhào vào lòng đại tỷ nữa.
Lưu Nhạc nhìn Lưu Trường cao ngang mình, dụi mắt:" Trường à?"
Khi a phụ qua dời, thằng nhóc này còn cao chưa tới vai mình, đã được mấy năm đâu.
Lưu Trường cực kỳ đắc ý:" Đại tỷ thấp đi rồi."
"Đệ cao lên thì sao nào, hả? Dám bất kính với ta à?" Lưu Nhạc đưa tay ra, vò mạnh đầu nó:
"Đại tỷ vò đi, một hai năm nữa thôi, tỷ không với tới đâu."
"Ái chà ghê nhỉ ... A mẫu, cho con mượn cái gậy một chút."
"Đại tỷ ... Chúng ta nhiều năm chưa gặp, mới gặp đã muốn đánh đệ à? Chẳng lẽ tỷ đội tuyết về đây là để đánh đệ sao?"
Lưu Nhạc bật cười, Lữ hậu nghiêm mặt:" Nhãi con, còn không mau bái kiến tỷ trượng?"
Lưu Trường bấy giờ mới nhớ ra, vội vàng quay sang Trương Ngao cúi người bái kiến, Trương Ngao đứng lên đáp lễ.
Trương Yển và Trương Yên tới bái kiến cữu phụ, Lưu Trường vênh vào bảo họ đứng dậy, đi tới bên Trương Yển, ôm vai hắn:" Do tử, cháu tới đúng lúc lắm, hiện là mùa đông, rất thích hợp đi bắt thỏ, thời gian qua qua ta liên tục ăn thịt thỏ liền bốn năm ngày, ta có một con chó săn không tệ, tên là Như Ý ..."
Trương Yển nhìn cữu phụ cao hơn mình một cái đầu, thần sắc càng thêm cung kính.
Trương Yên càng lớn càng xinh đẹp xuất sắc, chớp mắt tò mò:" Cữu phụ, mùa đông còn có thỏ sao?"
"Đương nhiên có, tuyết rơi lớn thế này, thỏ chân ngắn, chạy không nhanh, là lúc dễ bắt nhất."
"Cháu luôn muốn nuôi thỏ."
"Ha ha ha, do nữ, chuyện này giao cho ta, để ta bắt cho cháu."
Đám trẻ con ở bên kia nói chuyện, còn bên này Lữ hậu trò chuyện với phu phụ Lỗ Nguyên công chúa. Lưu Nhạc khó xử:" Con vốn có thực ấp, a mẫu còn tặng làm gì, không bằng để lại cho Trường thưởng cho tướng sĩ có công."
"Thực ấp của con chút xíu, con nhìn Trường đi, nó có cả nước Đường rộng lớn mà chẳng chối từ, con chối từ làm gì?"
Lữ hậu rất thương yêu Lỗ Nguyên công chúa, nói chuyện rất hiền hòa, khác hoàn toàn khi nói với Lưu Trường.
Lỗ Nguyên bái tạ mãi, Trương Ngao cũng bái tạ theo.
Lữ hậu nhìn Trương Ngao:" Ngươi bình thường thích giao du với đám du hiệp, ta không trách tội, nhưng quản thúc cho tốt, nếu bọn chúng phạm sai lầm gì, bệ hạ trách phạt, ta không nói đỡ cho đâu."
"Vâng."
Ba người đang nói chuyện, Lưu Trường chợt ở bên thò đầu vào, nhìn Lưu Nhạc mong đợi:" Tỷ, quà của đệ đâu?"
Lưu Nhạc vờ ngơ ngác:" Quà gì?"
"Đại tỷ mỗi lần tới đều chuẩn bị quà cho các hoàng tử mà."
"Đúng rồi, lần này tới ta cũng chuẩn bị quà cho Tường, nay trong cung trừ nó ra thì làm gì còn hoàng tử, đều là chư hầu vương rồi mà."
Lưu Trường ngớ người:" Đệ lớn thế này mà chưa từng tới phong quốc, nói chính xác đệ không phải chư hầu vương ..."
Lưu Nhạc thấy đệ đệ cao lớn hơn mình vẫn còn đòi quà thì vui lắm, không trêu nữa:" Yên tâm, sao không chuẩn bị quà cho đệ được?"
"Đa tạ đại tỷ!" Lưu Trường tức thì nhìn sang tỷ trượng:
Trương Ngao thầm thở dài trong lòng, hắn sớm biết không thoát được, giờ hắn không muốn đến Trường An nữa, lần nào tới cũng mất máu lớn, gia sản a phụ để lại sắp tiêu hết rồi."
"Ta biết bách tính nước Đường khổ nạn, chuyên môn chuẩn bị ít áo vỏ cây, có thể đưa tới nước Đường."
Áo vỏ cây này chính là dùng vỏ cây làm áo choàng khoác lên người, bách tính không dùng nổi áo choàng da thú, vì thế mới lấy vỏ cây để làm, sau này thậm chí còn có áo choàng giấy.
Lưu Trưởng ngẩng đầu:" Tỷ trượng là người thân của đệ, mỗi lần tới lại tặng quà thế này, sao đệ dám nhận."
"Mong đại vương nhận lấy chút tâm ý này."
"Ài, nếu là tâm ý của tỷ trượng, vậy đệ không từ chối nữa."
Lưu Trường đứng lên hô:" Người đâu."
Tức thì có hai cận thị đi vào, trong tay cầm đồ, Lưu Trường lấy một thứ, cung kính đưa Lưu Nhạc:" Tỷ, đây là thứ đệ tặng tỷ, tỷ nhiều lần tặng quà cho đệ rồi, đệ không thể không đáp lễ!"
Lưu Nhạc mắt tròn xe nhận lấy quà xem, đây là đồ nữ trang sơn son, bên trong có đầy đủ từ phấn tới son, túi thơm, có thể nhìn ra thằng nhóc này bỏ công sức nhiều. Nàng nhận quà mà mắt đỏ hoe.
Lưu Trường hốt hoảng:" Tỷ không thích à?"
"Không phải .... Trường đệ của ta lớn rồi."
"Tất nhiên ạ." Lưu Trường đắc ý lấy món quà thứ hai đưa Trương Ngao:
Trương Ngao nhận lấy, đây là một cái cờ à? Lại còn hơi rách, hắn mở ra xem, chỉ thấy trên đó có hai chữ lớn "Thường Sơn".
Lưu Trường cười nói:" Đây là cờ năm xưa Cảnh vương thảo phạt Hạng Vũ đã dùng, sau phong Triệu vương, cờ này liền giao cho triều đình ... Đệ xin bệ hạ đấy."
Hay tay Trương Ngao run lên, hắn vô cùng sùng bái phụ thân mình Trương Nhĩ, ở trong nước cũng sưu tầm di vật của a phụ khắp nơi, không ngờ Lưu Trường tặng cho hắn một món quý như thế. Hắn kích động muốn hành lễ bái tạ, Lưu Trường kéo lên:" Tỷ trượng nhiều lần giúp đệ, cần gì phải thế."
Trong Tiêu Phòng Điện, không khí tức thì càng thêm thân thiết, Lữ hậu nhìn Lưu Trường một cái thật sâu, nhưng không nói gì.
Khi bọn họ đang trò chuyện vui vẻ thì Lưu Doanh đi vào:" Đại tỷ."
Cả nhà Lưu Nhạc, Trương Ngao vội đứng lên bái kiến thiên tử.
Lưu Doanh theo thói quen định đỡ dậy, nhưng nghĩ cái gì đó liền thôi, tiếp nhận họ bái kiến:" Đứng dậy đi."
Lưu Doanh ngồi bên cạnh Lữ hậu, nghiêm nghị nói:" Hoàng hậu vốn định dẫn con tới, chỉ là bên ngoài quá lạnh ..."
"Nên thế ạ, bọn thần lát nữa đi bái kiến hoàng hậu và công tử, nghe nói trước đó đi săn mùa thu, bệ hạ giết một con hổ ..." Trương Ngao khéo léo gợi chuyện:
Lưu Doanh cười gượng:" Do tướng sĩ giúp thôi, trẫm làm gì có bản lĩnh đó."
"Dù là thế, bệ hạ bắn được hổ cũng không dễ."
Bên kia Trương Ngao trò chuyện với thiên tử, Lưu Nhạc cũng hỏi:" Trường đệ cũng đi à?"
Lưu Trường cứng người:" Chúng ta cứ nói chuyện bệ hạ bắn hổ đi, cái áo này của đệ chính là tấm da hổ đó, thế nào, oai phong không?"
Lữ hậu lạnh lùng nói:" Thằng nhãi này nhiều lần cầu xin ta, ta liền để nó đi, ai ngờ nó cố tình kiếm chuyện với Quán hầu ..."
"Á!"
"Con không cần lo, tên không có mũi, hơn nữa cũng chỉ dùng một cái đoản cung."
"Vậy Quán hầu có sao không?"
"Nó nhắm Quán hầu mà bắn, đương nhiên Quán hầu không sao, chỉ là Hạ Hầu Anh theo bên cạnh gặp họa ..."
"Khụ, khụ!" Lưu Trường ho mấy tiếng:" Đệ ra ngoài chơi đây, để Yển theo đệ đi."
Lưu Nhạc vội nói:" Ngoài trời lạnh như thế ..."
Trương Ngao lại cắt lời nàng:" Đi đi, Yển bình thường không có bạn bè gì cả, lúc nào cũng chỉ có một mình, vừa vặn để nó làm quen với bạn bè của cữu phụ. Đại trượng phu sao có thể cả ngày ru rú trong phủ, trong phủ? Cứ để nó đi!"
Lưu Nhạc không tiện cãi lại lương nhân trước mặt mọi người, chỉ lén trừng mắt với hắn đợi không có ai trừng trị sau, để Lưu Trường dẫn Trương Yển đi