Chương 207: Chư hầu vương có phủ đúng là khác biệt. (1)
"Cữu phụ mới học bắn cung à?"
"Ặc ... Cũng không phải, nói thế nào nhỉ, dùng lời Quán hầu mà nói là ta không biết giữ sức, luôn dùng toàn lực bắn, vì thế độ chuẩn xác hơi kém, nhưng sức sát thương mười phần ... Ngươi nói ta bắn chuẩn thì ta nhắm Quán Anh lại bắn không trúng, bảo ta bắn không trúng thì ta lại bắn trúng mũ Hạ Hầu tướng quân .... Thôi đừng nói chuyện này nữa, ta dẫn ngươi đi làm quen những hiền tài Trường An."
Trương Yển theo cữu phụ rời cung, tới một biệt viện trong thành, nơi này có một đám trẻ con tụ tập đốt lửa, tán gẫu. Bọn chúng nhìn Lưu Trường đi vào thì đều vô cùng kích động, vội vàng chạy tới.
Lưu Trường chỉ Trương Yển giới thiệu:" Đây là do tử của ta, Yển."
Mọi người liền hỏi thăm Trương Yển, Trương Yển nhát gan thường ngày toàn ở nhà, không hiểu tiếp xúc với người cùng tuổi, nên chẳng biết nói gì.
Chu Thắng Chi ngẩng cao đầu, là đứa nhiều tuổi nhất trong quần hiền, mặt hắn đã có ít râu rồi, hắn hận không thể để cho tất cả mọi người biết mình đã có râu, nên đầu luôn ngẩng lên. Quần hiền hâm mộ lắm, bọn chúng cũng muốn có râu, nếu như râu xồm xoàm như a phụ bọn chúng thì oai phong phải biết.
Lưu Trường sờ cái cằm nhẵn thín của mình, khó chịu nhìn Chu Thắng Chi, giọng chua lè:" Ngươi phải cẩn thận đấy, sau này nếu bị bắt được sẽ phạt cạo râu."
Quần hiền liền bắt đầu bàn tán xem ở trong thành Trường An thì râu ai đẹp nhất, rất nhiều người cho rằng triều Hán không có thợ cắt tóc, thực ra đây là điều sai lầm. Người Hán không để râu tóc lộn xộn, bọn họ cũng cắt tỉa, bọn họ sửa râu thành đủ các loại hình dạng, còn bôi "keo vuốt tóc", để cố định.
Nam nhân triều Hán thích làm đẹp, đám mãnh tướng rất quý bộ râu của mình, Lưu Bang chính là một điển hình, ông ta ngày ngày đều tỉa râu, vì thế mọi người đều khen râu ông ta đẹp, Lưu Bang lấy đó làm tự hào.
Cả đám trò chuyện rất lâu rồi đi ra ngoài săn thỏ.
Trương Yển theo cữu phụ chơi điên suốt một ngày, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được niềm vui ở bên ngoài, dù tai có lạnh tới tê đi, hắn cũng không để ý. Rất nhanh hắn hòa nhập vào vòng tròn hiền tài, miệng gọi đại vương, cười vô cùng sáng lạn.
Tới tối Lưu Trường mới mang hai con thỏ về hoàng cung.
"Yên!"
Khi Lưu Trường đem hai con thỏ run bần bật đưa cho do nữ, Trương Yên vô cùng vui sướng, nàng nhìn hai con thỏ không biết phải bái tạ cữu cữu ra sao. Lưu Trường hào phóng phất tay, lại dặn:" Nhớ, đừng trực tiếp nuôi trong sân, thứ này sẽ chạy mất đấy, phải làm cái lồng ..."
Tối khuya rồi, Trương Yển còn thao thao bất tuyệt kể chuyện Lưu Trường cho phụ mẫu.
"Cữu phụ lợi hại lắm, người chạy nhanh hơn chó."
"Cữu phụ đuổi theo bắt được thỏ, còn biết bắt chim thế nào."
"Cữu phụ còn dẫn bọn con đi tới nhà Kiến Thành hầu, Kiến Thành hầu thấy con thì đặc biệt vui mừng, còn nói sẽ tới bái phỏng phụ mẫu ... Đúng rồi, còn giết dê khoản đãi bọn con."
Thấy nhi tử thường ngày lầm lì ít nói, hôm nay lại líu lo không ngừng, Trương Ngao cười với Lưu Nhạc:" Đứa đệ đệ này của nàng không tầm thường ... Nàng xem hôm nay nó đáp lễ đều chuẩn bị kỹ, hơn nữa còn điều tra sở thích của ta. Chẳng trách nàng luôn thích nó."
Lưu Nhạc trừng mắt:" Thiếp thích nó vì nó là đệ đệ của thiếp, không vì cái gì khác."
"Được, được, nàng nói sao thì là như thế, có điều có đứa đệ đệ này, sẽ không ai dám bắt nạt Yển và Yên."
Lưu Nhạc bảo hai đứa con đi ngủ, bấy giờ mới nói với Trương Ngao:" Hôm nay a mẫu nói với thiếp vài chuyện, thiếp xem chừng ý tứ của a mẫu là muốn gả Yên cho Yên vương Lưu Tị."
Trương Ngao biến sắc mặt, tức giận nói:" Mẫu hậu có ý gì, muốn dùng nữ nhi của chúng ta lôi kéo ngoại vương sao?"
"Chàng đừng nóng, chuyện này thiếp sẽ xử lý tốt."
Hôm sau Lưu Trường ngồi trên xe, nghi hoặc hỏi Lưu Nhạc bên cạnh:" Đại tỷ, chúng ta đi đâu thế?"
Lưu Nhạc cười:" Tới nơi đệ sẽ biết."
Bọn họ cứ vậy đi tới cửa một tòa phủ rồi dừng lại, Lưu Trường thò đầu ra nhìn quanh chốc lát:" Đây không phải biệt viện của tỷ à? Quà để trong đó sao?"
"Đúng thế."
Lưu Trường nhanh nhảu nhảy xuống xe trước, chạy tới cổng phủ, đột nhiên nó ngây người, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên phủ.
Nơi này vốn không có biển, vì Lưu Nhạc ít ở nơi này, cho nên không chuyên môn đánh dấu phủ công chúa, nhưng lúc này có tấm biển viết ba chữ "Đường vương phủ". Lưu Trường sững sờ chốc lát, từ từ quay đầu:" Tỷ, tỷ muốn tặng cho đệ cái phủ này à?"
Lưu Nhạc thong thả xuống xe mỉm cười:" Đệ cũng đã lớn rồi, nên có phủ của mình. Các chư hầu vương khác đều có phủ, chỉ có đệ là chưa có, đây chính là lễ vật tặng cho chư hầu vương."
"Tỷ!" Lần này Lưu Trường không kìm được kích động nhào vòng lòng đại tỷ, nói đúng hơn thì nó bế luôn đại tỷ lên rồi. Vậy là rốt cuộc nó có phủ đệ thuộc về mình, nó rốt cuộc cũng có phủ đệ của mình, có thể quang minh chính đại mời người khác tới nhà làm khách, có thể làm bất kỳ điều gì mình muốn ở nơi này.
Rất nhanh tam đại xá nhân và quần hiền tới nơi, Triệu Bình vì tuổi cao, Lưu Trường không để ông ta ra ngoài, dù sao trời băng đất tuyết thế này ... Những người khác liền giúp Lưu Trường dọn dẹp, tòa phủ đệ này trước giờ luôn để trống, có rất nhiều thứ phải bổ xung. Quần hiền liền về nhà lấy đồ thêm vào, còn Lưu Trường thì kiêu ngạo đứng giữa săn, mặt tươi hơn hớn, nhìn phủ đệ của mình, nói không ngừng.
"Ta muốn làm một cái ổ chó ở đây, đón Như Ý tới đây nuôi."
"Ta muốn làm một cái đình, mùa hè có thể tổ chức yến hội ở đó."
"Ta muốn làm cái bia tập bắn, sau này có thể yên tâm luyện cung."
Mọi người quét sạch tuyết, Lưu Trường bày tiệc khoản đãi mọi người trong phủ, coi như đáp tạ, đợi quần hiền đi rồi, Lưu Trường chỉ giữ lại tam đại xá nhân.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị, tam đại xá nhân phân ra ngồi hai bên.
"Sau này nơi đây là phủ đệ của quả nhân, các ngươi có thể thường tới đây, cùng quả nhân bàn đại sự."
"Vâng!"
"Chuyện là thế này, Trương tướng phái người gửi thư cho ta, trong thư nói, quan lại đất Tề đa phận kiêu n gạo, không muốn theo, bách tính đất Tề cũng thế, không phục Đại Đường ... Ông ấy đang nghĩ cách giải quyết. Ở các nước chư hầu này, bách tính chỉ biết vương của mình, không nghe lệnh thiên tử, thiên hạ nào có chuyện như thế chứ?"
Loan Bố do dự chốc lát, nhưng không nói gì, loại tình huống này hình như ở nước Đường là nghiêm trọng nhất.
Lưu Trường hỏi:" Chư công có cách gì không?"
Trương Bất Nghi đứng dậy trước tiên :" Bách tính quận Tế Bắc luôn coi mình là người nước Tề, nay thuộc về Đại Đường ta, trong lòng không phục cũng là điều có thể hiểu. Đại vương có thể viết thư cho Trương tướng, để ông ấy chọn một số quan viên người Tề, đưa tới các nơi nước Đường, để phân hóa. Lại giảm thuế, lấy lòng bách tính, chưa tới năm năm, quận Tế Bắc sẽ quy phục."
Lưu Trường gật gù, lại nhìn sang Loan Bố.
"Đại vương có thể dựng nhiều bến tàu ở Tế Bắc, đệ họ tiếp xúc nhiều với các huyện khác ở nước Đường. Đại Đường ta cổ vũ khai khẩn, chuyện này cũng có thể làm ở đất Tề. Đồng thời khuyến khích bách tính nước Tề tới vùng Thượng Đảng khai khẩn mậu dịch ... Giảm bớt thương thuế, miễn thuế xe thuyền, lại khuyến khích bách tính nơi khác tới Tế Bắc, hai bên tiếp xúc nhiều rồi sẽ không còn bài xích nữa."
Cuối cùng Lưu Trường nhìn Quý Bố.
Quý Bố cười nói:" Vấn đề lớn nhất của quận Tế Bắc kỳ thực chính là thống trị ra sao?"
"Tế Bắc khác với quận huyện của Đại Đường, đại vương có thể phát triển Tế Bắc trở thành trung tâm mậu dịch với các chư hầu phương nam. Đại Đường ta có kỹ thuật luyện thép cao siêu, có nhiều kỹ thuật tiên tiến, có thể dùng những thứ đó để lấy tài nguyên ... Tăng cường liên hệ nam bắc cũng có lợi cho Đại Hán. Sở dĩ các nơi không thể hình thành được quan niệm đại nhất thống chính là vì đường xá bất tiện, tiếp xúc không nhiều."
"Đại vương có thể dùng nước Đường làm đầu mối giao thông, kết nối với toàn bộ Đại Hán, để các vùng qua lại mật thiết, như thế các nơi sẽ hiểu thế nào là nhất thể."
"Trong đó quan trọng nhất là đường thủy lục."