Chương 208: Chư hầu vương có phủ đúng là khác biệt. (2)
Lưu Trường đem hết suy nghĩ của bọn họ ghi chép kỹ càng, đây mới là quần hiền của mình.
Cũng là câu hỏi này, Lưu Trường đem đi hỏi đám quần hiền khác, Chu Thắng Chi trả lời, giết sạch bách tính quận Tế Bắc, đưa bách tính nước Đường tới. Phàn Kháng đỡ hơn hắn, nhưng chẳng đỡ hơn là bao, xúi Lưu Trường đem hết bách tính Tế Bắc đi xây Trường Thành, đi xây vương lăng, giảm thiểu nhân khẩu của họ, đốt sách của họ, ép họ nói tiếng Đại Đường.
Quả nhân là Đường vương, không phải Tần vương.
Đúng lúc này Loan Bố đột nhiên nói:" Đại vương, nay trời đông giá rét, thượng phương nghỉ làm, người thượng phương tới hỏi thần, những Nho gia Mặc gia kia thì phải làm sao? Bọn họ không có nơi cư trú, cũng không thể theo thượng phương vào cung ... Bọn họ cũng không dám thả ra."
"Trước tiên đưa một nhóm người tới nước Đường, để bọn họ dạy người thợ khác, còn Tần Mặc và một phần Sở Mặc giữ lại, quả nhân tự có an bài."
"Vâng!"
Trương Bất Nghi lại đứng lên:" Đại vương, đồ đại vương sai thần mang tới giáo trường đã đưa tới nơi, chỉ là giáo trường đơn giản, không thể che chắn gió tuyết, Lưu Bất Hại muốn gia cố giáo trường."
"Ngươi đợi lát nữa đi tìm thái úy, để Bắc quân nghĩ cách. Trước kia thiên tử từng có lời, hết thảy vật tư của thân binh do Bắc quân phụ trách, chuyện ở giáo trường do thái úy chịu trách nhiệm.
"Vâng!"
Lưu Trường căn dặn xong xuôi công việc, đột nhiên cười lớn:" Đâu ra đấy lắm, rốt cuộc cũng bắt đầu giống một chư hầu vương thực sự rồi, chư hầu vương có phủ của mình đúng là khác thật."
"Như Ý ở Trường An không có phủ đúng không? Ha ha ha ha..."
Tin Đường vương có phủ nhanh chóng lan đi, rất nhiều người thở phào, cũng có người thở dài.
Tuyên Nghĩa ngẩng đầu lên nhìn, cái phủ này không đóng cửa, tấm biển viết ba chữ lớn :" Đường Vương Phủ", hắn đứng ngồi không yên, nhìn kỹ rất lâu mới từ khe cửa nhìn ra, cửa phủ viết hai chữ, ổ tặc.
Khi đình úy biết Đường vương có phủ đệ của mình, hắn hiểu ngay, đại họa tới rồi.
Quả nhiên Tuyên Nghĩa rất nhanh bắt được mấy tên "tội phạm" từ Đường Vương phủ.
Hạ Hầu Táo cực kỳ phẫn nộ, nó kêu lớn:" Ta giúp đường phố quét tuyết, đây là nghĩa cử, ngươi không thưởng thì thôi, lại còn muốn bắt bọn ta, thưởng phạt bất minh! Ta nhất định nói cho a phụ, để người trị ngươi."
Tuyên Nghĩa liếc nó một cái:" Ngươi quét tuyết ta mặc kệ, nhưng ngươi đem tuyết chất đống ở cổng Tào phủ, khiến Tào tướng phải leo tường ra ngoài, vậy đó là vấn đề của ngươi."
"Ta muốn gặp a phụ!"
"Bảo ta tới đây bắt người chính là a phụ ngươi, a phụ ngươi lúc này đang quét tuyết ở Tào phủ, tự mình thỉnh tội Tào tướng."
Phàn Kháng khó chịu nói:" Nó đắp tuyết trước cổng Tào phủ, ngươi bắt nó đã đành, bọn ta chẳng qua chỉ chơi trượt băng, không chặn phủ nhà ai, vì sao ngay cả bọn ta cũng bị bắt?"
" Ngươi và Lữ Lộc chơi trượt băng ta mặc kệ, nhưng các ngươi rưới nước trước cổng phủ Kiến Thành hầu, trượt băng ở đó, vậy ta phải bắt ngươi ... Cũng may mà Kiến Thành hầu thân thể rắn chắc, nếu không giờ Lữ Tắc biến thành Kiến Thành hầu rồi."
"Hả? A phụ ngã chết rồi à?" Lữ Lộc tròn mắt:
Tuyên Nghĩa nhìn Trương Yển, chỉ biết thở dài:" Sao ngươi lại lêu lổng với bọn chúng? Đắp tuyết có ngươi, trượt băng cũng có ngươi ... Theo ta đi."
Trương Yển không giống đám kia, nó còn chưa có kinh nghiệm, mặt đầy sợ hãi nhìn Lưu Trường hét lên:" Cữu phụ, cứu cháu với."
Lưu Trường phất tay hào khí:" Đừng sợ, lát nữa ta bảo Loan Bố tới đón ngươi, không ai dám làm gì ngươi đau ... Tuyên công, đứa cháu này của ta thân thể hư nhược, đại tỷ ta đang ở cùng thái hậu, nếu để nó bị thương, e là đình úy phải thay người."
Tuyên Nghĩa lạnh lùng nhìn Lưu Trường, quét mắt qua đám nhóc con:" Nếu các ngươi khai báo thành thật, ta có thể tha cho các ngươi, Đường vương cũng tham gia vào những chuyện này, đúng không?"
"Không đúng, tất cả do một mình ta làm!" Phàn Kháng hét lên đầu tiên:
Đám nhóc nhao nhao phủ nhận, Trương Yển hơi ngẩn người rồi cũng nói:" Chuyện này không liên quan tới cữu phụ ta, muốn trừng trị thì trừng trị mình ta."
Tuyên Mạc Như cũng hét lên:" Đúng, bọn con không bán đứng đại vương."
Tuyên Nghĩa trừng mắt với nó:" Người đâu, bắt cả thằng nhãi này về cho ta."
Quần hiền bị bắt quá nửa, nhưng Lưu Trường không hoảng, ở phương diện này thì nó là chuyên gia rồi, trên tới đình úy, dưới tới giáp sĩ, nó đều quen thuộc lắm. Theo như bình thường bảo Loan Bố đi giúp gọi người, bảo các hiền tài khác về nhà. Lưu Trường cùng Quý Bố bàn cách an bài đám Mặc giả.
Đang trò chuyện thì Quý Bố dẫn một đám người tới Đường vương phủ, đó chính là những Mặc giả và Nho giả ở thượng phương phủ.
Lưu Trường cười ha hả đứng lên, mời vị Tần Mặc già ngồi bên cạnh mình, rất khách khí, còn đám Trần Đào vẫn phải đứng, lạnh tới toàn thân phát run.
Lưu Trường khinh bỉ nhìn họ:" Ta nghe nói, năm xưa cự tử của Mặc gia dẫn các Mặc giả đi giảng học, mùa đông cũng mặc áo mỏng, không đi giày, giống như bách tính, không hề sợ lạnh. Nay các ngươi đều mặc áo mùa đông giày, sao chút gió lạnh cũng không chịu nổi?"
Trần Đào cắn răng nói:" Đại vương, bọn thuộc hạ là Sở Mặc, là người Sở."
Lưu Trường gật gù:" À, quả nhân hiểu ý ngươi rồi, té ra Sở Mặc yếu nhất, cho nên không chịu nổi."
Trần Đào tức tới không nói lên lời.
"Thôi, vào phòng đi."
Lưu Trường phất tay cho cả đám vào trong phòng, cả đám chia làm hai ngồi ở hai bên, tất nhiên không có ghế, co ro ngồi như ăn mày, dù sao cũng ấm hơn rồi. Lưu Trường hỏi:" Trần Đào, nghe nói lại có một đám Sở Mặc nữa tới, cũng là người của ngươi à?"
Trần Đào bẽ mặt nói:" Đại vương, những người đó nghe nói bọn thuộc hạ bị nhốt ở Trường An, cho nên tới cứu ... Sau khi thuộc hạ giải thích, bọn họ liền ở lại."
"Ở lại cũng tốt, nhìn những thứ các ngươi làm ra gần đây thì Sở Mặc cũng không phải là vô tích sự, nếu như các ngươi sửa chữa sai lầm trước kia, có lẽ Mặc gia sẽ có cơ hội phục hưng ở nước Đường."
Đám Trần Đào chỉ đợi câu nói này mà thôi, vội vàng bái tạ.
Đám Sở Mặc này ở lại lâu như thế đương nhiên không đơn giản chỉ vì phép khích tướng của Lưu Trường. Nguyên nhân chủ yếu là vì Mặc gia sa sút rồi, cơ bản không có một quý tộc nào coi trọng Mặc gia. Tề Mặc đã biến mất, Tần Mặc theo sự diệt vong của Tần mà thành tội phạm, Sở Mặc cũng dần tiêu vong.
Đường vương là người duy nhất coi trọng Mặc gia, nó giải cứu rất nhiều Tần Mặc bị giam giữ, thậm chí còn đưa một phần Tần Mặc tới nước Đường giảng học, Sở Mặc tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Trương Bất Nghi đứng dậy nói:" Đại vương, tối qua có hai người tới biệt phủ thượng phương, tự xưng có thể giúp đại vương cải tiến nông cụ."
"Ồ, người đâu?"
Lưu Trường hỏi xong liền có hai người đứng dậy, hành lễ với Lưu Trường, hai người này da đen đúa, tuổi không nhiều, tướng mạo bình thường, trông không giống có tài năng gì.
"Triệu Lợi bái kiến đại vương!"
"Người Triệu à, ngươi có thể cải thiện nông cụ sao?"
Người lên tiếng đó đáp:" Thần là ngươi của Nông gia, tinh thông toán số, cũng biết cách cải tiến nông cụ."
Lưu Trường cả kinh, nó tất nhiên là biết Nông gia, đây cũng là một nhà trong Bách gia chư tử, sức sống cực kỳ ngoan cường. Học phái này chưa bao giờ đi xuống, vì nó chưa bao giờ hưng thịnh, thuộc cái loại không ra trên, chẳng ra dưới, nhưng vẫn luôn tồn tại. Nó chưa bao giờ hiển hách như Mặc gia, nhưng Mặc gia không còn nữa, nó vẫn tồn tại.
"Cái gì người của Nông gia à?" Mấy Nho sinh ngồi một bên đồng loạt đứng dậy mắng:" Gian tặc."
Khi Bách gia tranh biện, Nho gia và Mặc gia luôn đối đầu với nhau, gặp mặt là cãi vã, nhưng Nho gia càng ghét Nông gia, quan hệ hai bên cực kỳ ác liệt, ác liệt tới mức gặp là đánh nhau, không có cơ may hòa hoãn.
Lưu Trường không để ý, cười nói:" Nông gia à, tốt quá, ta đang thiếu nhân tài ở phương diện này, ngươi sao không tới nước Đường, mà lại trực tiếp tìm quả nhân?
"Vì, Trương tướng chính là Nho gia ..." Triệu Lợi mập mờ nhắc:" Huống hồ, thuộc hạ là thân thích của đại vương."
"Ta và ngươi là thân thích à?" Mặt Lưu Trường hoang mang:
Triệu Lợi nói:" Thần chính là người họ Triệu ở Hằng Sơn Chân Định .. Cùng đại vương chính là ..."