Chương 209: Nông gia gian tặc.
"Hoang đường!" Quý Bố đột nhiên nhảy ra cắt lời hắn:" Đại vương ta tổ tịch Bái Huyện, sinh ra ở Trường An, không liên quan gì tới đất Triệu hết."
Triệu Lợi ngớ ra, sau đó bừng tỉnh, vội cúi người nói:" Thần nhớ nhầm, chủ yếu là vì thần lo Trương tướng không nhận, nên mới tới đây."
Khác với Mặc gia, Nông gia luôn hoạt động tích cực ở tất cả các nơi, trong các nước chư hầu cũng có không ít Nông gia, bọn họ dùng kỹ thuật của Nông gia, nhưng không nghe quan niệm chính trị của Nông gia. Vì sao? Vì Nông gia đề xuất, tất cả mọi người phải làm nông, bọn họ lấy Thần Nông làm tiền lệ, muốn quân chủ và đại thần ngừng thu thuế bách tính, tự đi canh tác nuôi bản thân.
Bởi thế Nho gia cho rằng Nông gia muốn quân thần đều ra ruộng, Nho gia phục cổ, muốn quay về niên đại Nghiêu Thuấn, còn đám Nông gia này thì muốn về luôn xã hội nguyên thủy, quân vương và đại thần cùng ra ruộng canh tác, vô lễ tới cực điểm.
Vì sao bọn họ vẫn tồn tại được dưới triều Tần, không bị Thủy hoàng đế làm hại?
Vì trừ chủ trương chính trị kia, bọn họ còn có chủ trương canh chiến, bọn họ muốn phát triển sản xuất nông nghiệp, nghiên cứu vấn đề về nông nghiệp, trọng nông trọng chiến, phú quốc cường binh. Ở mặt này bọn họ có thành tựu lớn, phù hợp với tư tưởng trị quốc của nước Tần, nước Tần cực kỳ coi trọng vừa nông canh vừa tác chiến, nên họ sống tới bây giờ.
Vì sao bọn họ vẫn sống được ở Đại Hán mà chưa xuống dốc.
Đó là vì Đại Hán sao chép ... Khụ khụ, Đại Hán diệt Bạo Tần, hấp thu bài học, hấp thu một phần tư tưởng chính trị, vừa vặn nó gồm cả canh chiến. Trùng hợp ấy mà, hoàn toàn là trùng hợp thôi, không sao chép gì hết đâu đấy.
Nho gia chú trọng lễ pháp đẳng cấp, Nông gia thì phế bỏ đẳng cấp, kêu gọi người người bình đẳng, mọi người đều phải tự ra ruộng làm việc kiếm ăn. Nho gia chú trọng nhân chính cứu người, Nông gia nói canh tác là vì chiến tranh, chiến tranh là để có đất canh tác. Nho gia chú trọng lễ pháp Nghiêu Thuấn, Nông gia mắng Nghiêu Thuấn mở tiền lệ quân chủ không làm việc, bức hại bách tính ... Đơn giản bên này nói gì thì bên kia nói ngược lại, làm sao mà chẳng ngươi sống ta chết.
Vì thế sau khi biết thân phận đối phương, đám Nho sinh nổi điên, chỉ muốn xông vào đánh nhau.
Lưu Trường thì cười vui vẻ cho Triệu Lợi ngồi cạnh mình.
Quý Bố cúi đầu, ngập ngừng mãi.
"Ngươi là người Chân Định là, ái dà, quả nhân biết nơi đó, nghe nói dân phong hung hãn lắm, mấy trăm năm sau nhất chắc chắn sẽ xuất hiện mãnh tướng."
Triệu Lợi không dám nói gì về chuyện này nữa, chỉ nói:" Thuộc hạ hiểu chút thuật nông lợi, từng xem nông cụ mới do đại vương chê tác ... Xin đại vương xem.
Triệu Lợi lấy bản thiết kế trong lòng ra, Lưu Trường cầm xem chăm chú, bản thiết kế này rất đơn giản, được cải tiến trên cơ sở thiết kế trước kia của nó, hỏi:" Có phải là muốn dùng cày để gieo hạt giống."
"Vâng ạ, bọn thuộc hạ sau khi nhìn thấy cày của đại vương liền làm ra ..."
Triệu Lợi giải thích ý tưởng của mình, Lưu Trường càng nghe càng vui, liên tục khen hay, đám Nho gia ở xa không ngồi yêu được nữa.
"Đại vương!"
"Chớ trúng kế tiểu nhân."
"Nông gia gian tặc, sao xứng ngồi ngang với đại vương?"
Người đầu tiên thổi tù và công kích Nông gia chính là Mạnh Tử, sau Mạnh Tử, Nho gia chưa bao giờ bỏ qua ân oán này, không ngừng công kích Nông gia. Trên lịch sử, tới giai đoạn giữa Đông Hán, Nho gia cuối cùng thu được toàn thắng, Nông gia từ đó lui khỏi võ đài lịch sử.
Lưu Trường nhìn đám Nho sinh, nói:" Nếu các ngươi chướng mắt với Nông gia, vậy chứng minh bản thân hữu dụng hơn Nông gia đi, sao phải mượn sức của quả nhân? Năm xưa bách gia tranh minh, mọi người đều chứng minh học phái của mình, cho nên các hiền tài mới xuất hiện ồ ạt. Các ngươi ghét Nông gia, vì sao không đi chứng minh?"
"Dùng tiêu chuẩn của mình đi chỉ trích người khác, sao bằng đại bại địch ở lĩnh vực sở trường của Nông gia?"
"Nông gia các ngươi cũng thế, đừng nghĩ ta sẽ giúp các ngươi, nâng đỡ các ngươi, quả nhân là người công chính nhất, chưa bao giờ thiên vị. Các ngươi phải chứng minh bản thân mới có lối ra ở nước Đường."
"Vâng ạ!" Triệu Lợi đáp rất nhanh, đám Nho gia mặt đỏ bừng bừng, tất nhiên cũng vâng theo:
Nhìn hai nhóm người gườm gườm với nhau, Lưu Trường híp mắt lại, cạnh tranh cũng có lợi có hại, xem ra mình không thể ngả theo hướng nào, phải lợi dụng sự bất hòa của bọn họ, khiến họ càng dốc sức cho nước Đường!
Lưu Trường lại bảo Sở Mặc:" Các ngươi xem xem, Nông gia xông pha gió tuyết tới Trường An là vì chấn hưng học phái của mình, các ngươi thì sao? Bộ dạng này của các ngươi làm sao chấn hưng được Mặc gia!"
Lưu Trường tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bản thiết kế kia, nó giao cho Triệu Lợi một bức thư, để Triệu Lợi mang thư tới nước Đường, nói có bức thư này, Trương tướng sẽ không làm khó hắn. Thực ra Lưu Trường biết, dù không có lá thư này, sư phụ cũng không làm khó hắn, vì Trương Thương hoàn toàn không để ý mấy thứ vớ vẩn đó, ông ta dùng người chưa bao giờ nhìn học phải, dùng tốt là được.
Sau khi an bài đám Sở Mặc ở phủ mình, Lưu Trường ngồi xe ngựa cùng đám Quý Bố rời phủ đi tới hoàng cung. Nó vốn ở luôn nơi này, nhưng mà a mẫu không cho, chỉ đành ban ngày tới phủ một lúc, buổi tối vẫn phải về hoàng cung.
"Quý Bố, người kia vì sao lại nói là thân thích của ta?" Lưu Trường đột nhiên hỏi:
Quý Bố cúi đầu:" Nói năng linh tinh thôi ạ."
"Vậy vì sao ngươi lại kích động như thế?"
"Thần ... Có điều khó nói."
"Ta ghét nhất người khác lừa ta."
"Đại vương, đợi người tới phong quốc, thần sẽ nói chuyện này."
Lưu Trường nhìn Quý Bố một cái, không ép hắn nữa.
Khi Lưu Trường hoan hỉ về tới Tiêu Phòng Điện thì Lưu Nhạc đang kích động nói gì đó với Lữ hậu, thấy Lưu Trường về, hai người đều dừng lại. Lưu Nhạc nhìn Lưu Trường đang định nói, nhưng phát hiện bên cạnh nó không có ai, ngạc nhiên hỏi:"Yển đâu."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Tỷ chưa tới đình úy phủ đón nó à?"
"Đình úy?" Lưu Nhạc chấn kinh:
Lưu Trường vỗ trán:" Ái dà, đệ quên mất không bảo Loan Bố đi thông báo, mau mau phái người đi đón Yển."
Lưu Nhạc lần đầu tiên gặp chuyện này, cuống cả lên chạy khỏi Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường chép miệng:" Ài, trời lạnh thế này không biết thằng cháu mình chịu bao nhiêu khổ ..." Đang nói thì thấy a mẫu cầm gậy gỗ khẽ đập lên tay trái.
"Không liên quan tới con, đám Chu Thắng Chi đem Yển đi đắp tuyết trượt băng."
Tối ngày hôm đó, hai cậu cháu cùng nằm trên giường, Trương Yển tủi thân nói:" Những người khác đều được đón đi, chỉ mình cháu ở phủ đình úy lạnh phát run cũng không ai tới ..."
"Khụ khụ, cháu à, ta sớm nói với đại tỷ rồi, nhưng tỷ ấy muốn cháu được một bài học, cho nên tới muộn một chút."
"Cữu phụ, cháu muốn về nhà."
"Ài, chẳng qua là một trận đòn thôi, đại trượng phu bị đánh thì sao? Ngươi nhìn xem, bao năm qua ta ít nhất bị đánh gãy sáu cái gậy, càng đánh càng lớn, vài năm nữa thôi là bọn họ không đánh được chúng ta nữa."
Khi hai cữu phụ đang chia sẻ kinh nghiêm đau thương cho do tử thì Lưu Nhạc đi vào, nàng nhìn quanh hỏi:" A mẫu không có đây à?
"Không có ạ, a mẫu đi giúp huynh trưởng xử lý công văn rồi, có chuyện gấp."
Lưu Nhạc ngồi bên cạnh Lưu Trường, thần sắc nghiêm túc nói:" Trường, có chuyện này đệ nhất định phải giúp tỷ ... Yển, con ra ngoài đi."
Hả?" Trương Yển ngớ người, vẫn ngoan ngoãn bò dậy, hắn bị đánh không nặng, đứng dậy chẳng có vấn đề gì hết.
....
Mãnh tướng mà Lưu Trường nói tới chính là Triệu Tử Long, người Chân Định. Còn có một danh nhân khác quê Chân Định, chính là Triệu Đà.
Ngoài ra tính cách Lưu Trường trong truyện được miêu tả rất giống lịch sử khi Lưu Trường hay thu nhận tù nhân, những người lưu vong, cho bọn họ chỗ ở.