Chương 210: Mẹ và con. (1)
Đợi do tử đi rồi, Lưu Trường nóng vội hỏi:" Đại tỷ, tỷ nói đi, muốn đệ giúp gì?"
"A mẫu muốn gả Yên cho Yên vương."
"Hả? Thế không phải là loạn bối phận à, sau này đệ gặp Yên Vương, phải gọi hắn là huynh trưởng, hay hắn phải gọi đệ là cữu phụ?"
Lưu Nhạc lắc đầu, nàng đâu băn khoăn chuyện đó:" Nước Yên là đất nghèo khó, huống hồ hai đứa còn là thân thích ... Tỷ và tỷ trượng đệ thực ra có nhân tuyển rồi."
"Ồ, ai thế?"
"Đệ biết người này đấy, là đệ tử ưu tú nhất của Trương Thương."
Lưu Trường tái mặt hét lên:" Muốn gả cho đệ à? Không ổn, không ổn đâu, đệ là thân cữu cữu của Yên mà."
"Phì! Cái thằng nhãi này, nói cái gì thế?"
"Chính tỷ nói mà, đệ chính là đệ tử ưu tú nhất kiệt xuất nhất của Trương tướng."
Lưu Nhạc liếc nó khinh bỉ:" Tỷ nói tới một người khác, còn ưu tú hơn đệ."
"Còn ưu tú hơn đệ à? Nói năng linh tinh, đệ sức sánh với Bá vương, trí vượt Lưu hầu, đích truyền của Tuân Tử, thánh nhân tương lai của Hoàng Lão, còn ai có thể ưu tú hơn đệ?"
Lưu Nhạc không muốn tranh cãi vấn đề này, nàng nói:" Người này trên Giả Nghị, khi nhỏ từng được Trương tướng thu vào môn hạ, tuổi ngang tứ ca đệ, nhưng có tài danh, giỏi thơ hiểu văn, có tài bình luận đại sự thiên hạ, không gì không tinh thông. Phụ thân hắn từng theo Cảnh vương, tỷ trượng đệ thích hắn, muốn gả Yên cho hắn."
Giọng Lưu Trường chua lè:" Nghe chẳng ra làm sao hết, bình luận đại sự thiên hạ có là cái thá gì, đệ ngày ngày cùng quần hiền Trường An bình phẩm thế cục thiên hạ, ai mà không biết."
Lưu Nhạc phải thua: "Được, được, hắn kém xa đệ ... Có điều đệ phải giúp tỷ, tuyệt đối không thể để Yên gả tới nước Yên."
"Được, chuyện này giao cho đệ đi."
Lưu Trường chuẩn bị trước, đợi a mẫu về, đợi tới rất khuya Lữ hậu mới hết sức nhẹ nhàng đi vào Tiêu Phòng Điện, trông bà có vẻ mệt mỏi. Lưu Trường bật dậy ngay, chạy ra gọi:" A mẫu."
"Chưa ngủ sao?"
"Chưa ạ, con có chuyện muốn bàn với a mẫu."
Lữ hậu vào phòng trong, thay y phục rồi đi ra, bắt đầu ăn cơm:" Có chuyện gì?"
Lưu Trường nỗ lực nhớ lại bộ dạng của đám xá nhân khi khuyên gián mình, làm mặt nghiêm trang nói:" A mẫu, con nghe nói, hiền nhân thời cổ nói, cùng họ không kết hôn ..."
Nó nói tới đó cảm thấy rất không thoải mái, thực sự không bịa ra nổi, thế là nói thẳng luôn:" Nếu a mẫu gả Yên tới nước Yên, con sẽ diệt nước Yên."
Lữ hậu nheo mắt:" Hôm nay đánh nhẹ quá phải không?"
"Ặc, a mẫu, bình thường người thích Yên nhất mà, sao lại gả Yên đi xa như thế?"
"Yên vương là nhân tài, chẳng lẽ không xứng với Yên?"
"Cũng không phải như thế, chỉ là a mẫu còn phải xem ý đại tỷ chứ?"
"Nó ra ta sinh ra, ta còn sống thì chưa tới lượt nó quyết định những việc này."
Lưu Trường không vui nói:" Đây chính là vấn đề lớn nhất, a mẫu, ngươi luôn thấy bọn con còn nhỏ, cho dù đại tỷ đã thành gia, con sắp gả đi, a mẫu vẫn quản. Bảo sao huynh trưởng tới giờ cũng vẫn bị quần thần kiềm chế. A mẫu muốn quản họ suốt đời à?"
"Nhãi con! Chẳng lẽ ta đang hại bọn chúng sao." Lữ hậu nổi giận đặt đũa xuống:
"Bọn con lớn rồi, chẳng lẽ không thể tự mình quyết định gì sao, con thì chưa tính, đại tỷ lớn thế rồi, vì sao cả hôn sự của con tỷ ấy, a mẫu cũng muốn nhúng tay vào
Hai me con tranh cãi, Lữ hậu mặt lạnh:" Được, được, các ngươi đều lớn rồi, sau này ta mặc kệ các ngươi, ngươi tự mà sống. Có chuyện đừng tìm ta."
Lưu Trường ương bướng hừ lạnh, quay đầu đi hét lớn:" Vốn là lớn rồi, mai con tự về phủ, không tới nữa, không tới nữa."
Đám cận thị cúi đầu, không nói lời nào, toàn thiên hạ chỉ có Lưu Trường dám cãi lại thái hậu, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên hai người cãi nhau nữa. Cùng với việc Lưu Trường ngày một lớn, số lần cãi nhau cũng ngày một nhiều. Có điều không quan trọng, dù sao cuối cùng đều hòa hảo, chuyện đó không liên quan tới họ.
Hôm sau Lữ hậu đang ăn cơm, Lưu Trường cười hì hì đi tới bên cạnh.
"A mẫu đang ăn gì đó?"
"A mẫu ~~"
Lữ hậu quay đầu đi, không thèm để ý tới nó, Lưu Trường ôm cổ bà, hôn lên má mấy cái:" A mẫu, đừng giận mà ~~~"
"Đồ đạc của con đã chuẩn bị xong rồi, chuyển đi đi."
"A mẫu ~~ sao người nỡ để con đi chứ?"
Khi Lưu Trường phát động làm nũng đại pháp, không ngừng lấy lòng, sắc mặt Lữ hậu mới khá hơn một chút, mắng:" Ta làm mọi thứ không phải vì tốt cho các con à? Không có ta, các con làm được cái gì, ăn được vài bát cơm đã dám cãi lại ta."
"Đâu có ... Con biết a mẫu làm vậy đều vì tốt cho bọn con, a mẫu tốt nhất ..." Lưu Trường làm chó con dụi đầu vào n gười a mẫu:" Vậy còn chuyện của Yên?"
"Con đi nói với Lưu Nhạc, nó thích làm gì thì làm, sau này gặp chuyện gì cũng đừng tới hỏi ta nữa, tự đi mà quyết định."
"A mẫu ... Đừng giận mà, nào, để con hát cho a mẫu nghe."
Nhìn Lưu Trường cứ quấn lấy mình không buông, Lữ hậu hết cách, hừ mạnh:" Thằng nhãi!"
Khi Lưu Trường đem lời của Lữ hậu nói với Lưu Nhạc, Lưu Nhạc rất bất an, nàng chua chát nói:" Tỷ bảo đệ đi khuyên a mẫu ... Sao đệ lại cãi nhau? A mẫu nói những lời này có phải là không coi tỷ là nữ nhi nữa?"
Lưu Trường lườm một cái:" Sao mọi người đều như thế nhỉ?"
"A mẫu nếu không mắng chửi, nổi giận mới là chết người, bây giờ a mẫu mắng tỷ là đợi tỷ tới xin lỗi đấy, ngay cả cái này mà cũng không hiểu, không hiểu sao mọi người ngốc thế … A, chẳng lẽ không phải mọi người ngốc mà do quả nhân quá thông minh?"
Lưu Nhạc vò đầu nó:" Thông minh à, rõ ràng có thể nói vài câu tốt đẹp là giải quyết được, đệ lại nhất định đi cãi nhau với mẫu hậu, thế mà gọi là thông minh à?"
Lưu Trường phất tay:" Suy nghĩ của quả nhân, há người thường có thể hiểu được! Tỷ mau mau đi xin lỗi a mẫu, nói vài câu ngon ngọt, nếu a mẫu mắng thì tỷ ôm mặt khóc, a mẫu sợ nhất là tỷ khóc, thấy tỷ khóc sẽ không nói nữa ... Nhớ, đừng cãi lại, đừng chống đối."
"Tỷ không phải là đệ."
Tiễn Lưu Nhạc đi rồi, Lưu Trường nhìn thằng cháu:" Đi thôi, ngẩn ra làm gì, quần hiền đang đợi chúng ta."
Trương Yển do dự, hắn sờ cái mông bị thương:" A mẫu không cho cháu ra ngoài, nói cháu mà còn ra ngoài chơi sẽ đánh gãy chân."
"Ài, sợ cái gì, có cữu phụ bảo vệ ngươi, đi thôi, xảy ra chuyện gì, ta sẽ nói với a mẫu ngươi."
"Cữu phụ ... Cháu ..."
"Đi thôi, đi thôi, đại trượng phu có ai là không bị đánh chứ? Phải nghe trưởng bối, biết không? Đi theo cữu phụ."
Lưu Trường kéo Trương Yển ra ngoài, đối diện với áp lực tới từ trưởng bối, thằng bé ngoan này đối diện với áp lực tới từ trưởng bối không thể kháng cự được, bị Lưu Trường lôi đi.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, sau trận tuyết lớn, Trường An càng lạnh, ngay cả Như Ý cũng lạnh tới run cầm cập trong ổ chó, không dám ra ngoài.
Khi Lưu Trường đi vào phủ nhà mình, trong phủ rất náo nhiệt.
Phủ của Lưu Trường đã thành tụ điểm chính của quần hiền Trường An, Lưu Trường căn bản không đóng cửa, ai cũng có thể vào được. Dù sao phường tặc khấu Trường An đều tụ tập hết ở đây rồi, không sợ bị trộm. Quần hiền Trường An rảnh rỗi lại tới đây chơi, nơi này không có ai quản chúng, tự do tự tại.
Trừ quần hiền ra, đám Sở Mặc cũng ở đây, dù sao bọn họ cũng ở trạng thái không nhà để về, Đương vương không thu nhận thì chỉ có thể chết rét bên ngoài.
Phủ công chúa không quá lớn, không so với phủ siêu cấp như của như Kiến Thành hầu, Hoài Âm hầu, dù sao vẫn là phủ công chúa, không đủ nuôi trăm hạ nhân sao được? Bời thế đám Sở Mặc ở đây vẫn còn rộng rãi chán.